Thứ Bảy, 19 tháng 5, 2012

Quay Quắt Nhớ Một Tình Yêu Dang Dở - Thơ - Đan Thanh

BBT: SPQN vừa nhận được thư từ các anh chị đoàn Đà Nẵng, nội dung thư có lẽ định gởi một nhận xét vào bài  Thư ngỏ... nhưng trong thư có một bài thơ rất hay của Đan Thanh, BBT xin đăng riêng ở đây để chia xẻ cùng tất cả...   
              Tặng các bạn cựu GS SPQN
Cầu Nhơn Hội
Anh cứ nghĩ chỉ anh tha thiết nhớ
Nhưng trong em cũng chẳng phút nào nguôi
Ghềnh Ráng xưa ,gió xao xuyến ngậm ngùi
Từng muối mặn với gừng cay một thủa
Quay quắt nhớ một tình yêu dang dở
Tuổi đôi mươi, mùa thu ấy xa rồi
Biển thở dài xanh màu nhớ chơi vơi
Hoa phượng đỏ đẫm trong từng hơi thở
Chiều Nhơn Hội bên chân cầu sóng vỗ
Quy Nhơn mưa, Quy Nhơn nắng cũng buồn
Môi em cười rực sáng cả hoàng hôn
Xin trở lại tìm chút xưa vàng đá
Hoa gì thơm suốt dặm dài Ghềnh Ráng
Phải là em xin lên tiếng gọi nhau
Thủa biết yêu vụng dại chút tình đầu
Chừ  kỉ niệm chảy thành dòng dịu ngọt
                       (Về lại Trường xưa 12/5/2012)
                             ĐAN   THANH
Bãi Hoàng Hậu, Ghềnh Ráng

13 nhận xét:

  1. Anh cứ nghĩ chỉ anh tha thiết nhớ
    Nhưng trong em cũng chẳng phút nào nguôi.
    Bài thơ nói lên nỗi niềm chung của những ai đã từng học dưới mái trường SPQN thơ mộng.
    Ý thơ thật nhẹ nhàng nhưng sâu lắng làm tâm hồn mình chùng xuống luyến tiếc cho một thời đã qua. Cám ơn Đan Thanh về một bài thơ hay!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. CHAC la bai tho khong hay,nhung duoc ban khen minh vui lam, xin cam on nhieu. DT cung co viet mot so bai tho tren website https://sites.google.com/site/pctdanang5764/. Neu co chut thi gio xin moi ban ghe qua.Rat vui neu duoc lien lac voi ban.

      Xóa
    2. Tran Quoc Dong(Hien Tuan)lúc 12:54 20 tháng 5, 2012

      Khong biet xung ho the nao day, nhung chac la dong mon duoi mai truong SPQN.Thoi goi anh vay.
      "Thủa biết yêu vụng dại chút tình đầu
      Chừ kỉ niệm chảy thành dòng dịu ngọt"
      Doc bai tho cua anh ma cu ngo la cua minh vay, vi no giong tam su cua minh trong thoi gian con ngoi ghe nha truong nhung nam 1972-1974 anh DT oi. Minh cung co may cay noi len cam nghi cua minh ma da viet cach day 20 nam roi cung dien ta tam trang cua minh nhung chua co hon, mong anh DT thong cam nhe
      ...
      …Người xưa nay còn nhớ
      Những buổi chiều hẹn hò
      Những Chủ nhật rong chơi
      Ta cùng nhìn biển khơi
      Bên bờ eo Nín Thở
      Chân mộ Hàn Mặc Tử
      Hay ghế đá sân trường
      Tất cả còn vấn vương.
      ...Có còn mơ, còn nhớ
      Cũng chỉ để mơ thôi
      Còn lại gì trong tôi
      Hai tiếng “Cộng Quỳnh ơi!!!”

      Xóa
    3. Người ta chuyển giới tính tốn mấy ngàn dollas,mà bạn chuyển giới cho tôi thì chỉ cần gõ mấy phím Ha ha
      Không phai bạn là người đầu tiên đâu ,có nhiều ngừời nhầm rồi.Tôi có thêm một niềm vui và nhiều nụ cười khi bỗng dưng biến thành "anh"
      Thân mến ĐAN THANH

      Xóa
    4. Cho xin loi nhe! Chuc Chi luon vui ve va hanh phuc.

      Xóa
  2. Mến gởi Đan Thanh,
    Bài thơ anh quá hay, tôi đọc vào lúc giữa trưa nắng cháy, mà vẫn thấy ngọt ngào ... Tôi lại tiếc, nếu bớt đi được một chữ thì e giá trị cảm xúc được nâng lên. Chữ tôi đề nghị bớt là "GIÓ", trong giòng "Ghềnh Ráng xưa ,gió xao xuyến ngậm ngùi". Đây chỉ là ý kiến cá nhân của người cảm thụ, còn ý đồ của tác giã có khi lại quá cần chữ ấy không thể bỏ được. Có gì lỡ mồm lỡ miệng anh tha thứ cho. Mong anh phản hồi lại đề nghị này. Rất cảm ơn anh đã cho bài thơ quí. Thân chào.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vì người trước đã ngộ nhận nên bạn đã theo "vết xe đổ" mà chuyển giới cho ĐT
      Xin cảm ơn bạn thật nhiều, bạn rào đón nhiều quá(mấy lớp kẽm gai luôn !)
      Xin bạn vui lòng thay giúp chữ "gió" cho tôi với vì đây là câu thơ 8 chữ mà
      Tôi rất vui vì bạn góp ý chân tình, đã là đồng môn bây giờ lai là đồng minh nữa đấy .

      Xóa
  3. Nay ban Dan Thanh oi..nghe tinh DANG DO toi lai khoai..bo83i trong ta cứ còn hoài một người trẻ , một vài chút tình nồng và vài chút nhớ ko nguôi...noi túm lại là ta vẫn còn một người yêu nóng bỏng để mà nhớ...
    Lần nay về lại quy nhon gap lai cai co nang ay ..cầm tay thấy vẫ nóng ran ...má cũng hồng lên đôi chút...mà phê phê

    ..Cám on ban da cho toi doc mot bai tho hay

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Co le ve lai truong xua lan nay ban la nguoi may man va hanh phuc nhat vi duoc gap lai co nhan va nhat la trai tim ban van dap nhip thanh xuan trong long nguc.
      Viet tang ban may cau tho:
      May chuc nam roi bao gio mua
      Ve day tham lai mai truong xua
      Au yem em cam tay siet nhe
      Nhu loi xin loi chuyen tinh xua
      Xin cam on ban

      Xóa
  4. Thân gởi ĐT,
    Huumai cám ơn lời phản hồi thân thiện của ĐT. Cảm thụ thường mang tính riêng lẻ, Huumai không muốn "Gió" làm chủ ngữ, Vì Huumai sợ "Gió" làm nhẹ đi ý của tác phẩm. Huumai muốn rằng "Ai đó" (Chủ ngữ ẩn) hoặc "Ghềnh Ráng" làm chủ ngữ cũng được, nếu đồng ý vậy thì Huumai cho rằng giá trị biểu cảm sẽ tăng lên. Nên mới đề nghị bỏ chữ "Gió", Huumai không quan tâm lắm đến số lượng chữ trong câu. Còn ĐT muốn phải đủ 8 chữ, thì Huumai lại đề nghị THAY chữ "Gió" bằng chữ "ôi". Mục đích của Huumai là, không thích "Gió" làm chủ ngữ.
    Huumai cũng đã từng được các bạn chia làm 2 nhóm, nhóm thì bảo cần để chữ "có", nhóm thì bảo phải xóa chữ "có" trong câu thơ:
    "Rồi ra không khéo thành quên lãng
    Một cỏi đi về ai có nhớ thương ai" Thân chào

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. DT xin gia nhap nhom "can de chu co"
      Xin cam on ban da hoi am.

      Xóa
  5. Cám ơn ĐT. Ngữ cảnh của bài thơ này là, sau 12 năm làm hiệu trưởng ở một trường, trước lúc chia tay đến nhiệm sở mới, anh ta đọc bài thơ này thay cho lời giã từ, và đây là câu kết: "Rồi ra không khéo thành quên lãng, Một cỏi đi về ai có nhớ thương ai". ĐT ơi! Nhóm đề nghị "xóa chữ có", phát biểu gay gắt đại khái là: Anh hỏi như vậy là phủ phàng, bội bạc, rủ áo ra đi, anh hoài nghi tình cảm chúng em dành trọn cho anh... Chính anh, người ra đi phải có niềm tin chắc chắn vào tình thương của chúng em, xin anh đừng hỏi "có, không" nữa. Đến bây giờ mà anh còn hỏi có thương, có nhớ không? Chúng em đau lòng lắm.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Có lẽ "người ở lai" quá đau lòng nên khoác vội chiếc áo bạc tình cho "người ra đi".Thực ra một chút nghi ngờ đã thấp thoáng trong câu :"Rồi ra ....quên lãng" Đâu phải cần đến "có" hay không ở câu cuối.ĐT nghĩ "có" là thêm một chút lưu luyến nhớ thương (nghi vấn để khẳng định mà) Cảm thụ luôn có hướng mở phải không Huumai?

      Xóa