Thứ Hai, 7 tháng 5, 2012

MỘT THOÁNG BÌNH YÊN.


                                          Irene.

Tiếng gà gáy vang, lan dần từ nhà này sang nhà khác rồi đồng loạt cất lên làm khuấy động sự yên tĩnh, báo hiệu một ngày mới đang đến với cái xóm nhỏ. Tôi mở cánh cửa ra nhìn nắng sớm. Tiếng chim ríu rít trong vòm lá nghe động vội bay vút lên bầu trời xanh. Trong vườn, đóa tường vi đang hé nở. Một cơn gió nhẹ thoảng qua. Không khí buổi sáng thật trong lành, mát mẻ dễ chịu.
         Tôi muốn nhớ thật nhiều về ngôi trường Sư Phạm Quy Nhơn. Nơi mà tôi và các bạn đã có một thời cùng học dưới mái trường. Thật sự mà nói, hai năm học có quá nhiều điều để nhớ! Để nói! Mỗi khi nghĩ đến khoảng thời gian đó với những khuôn mặt thân quen của các bạn nhị 6 khóa 11, tôi thấy lòng mình thật bình yên!
 Bình yên một thoáng cho tim mềm
         Bình yên ta vào đêm
         Bình yên để đóa hoa ra chào
         Bình yên để trăng cao
         Bình yên để sóng nâng niu bờ
         Bình yên không ngờ.
         Lòng ta se sẽ câu kinh bình yên…( Bình yên – Quốc Bảo )
         Hai năm học, ngày ngày đến trường cùng các bạn. Đó là khoảng thời gian êm đềm và bình yên nhất! Ở đó, không có sự tranh giành, đua chen. Không có sự tị hiềm nhỏ nhen hay đố kỵ…mà chỉ sống với nhau trong sự thương yêu của tình bè bạn.
         Hôm qua, Võ Sao Tây người bạn cùng lớp nhị 6 SPQN gọi phone đến nói chuyện “ Ngày về ”. Tuy sức khỏe bạn không tốt do qua hai lần giải phẩu nhưng bạn ấy cũng quyết tâm trở về lần này để gặp bạn bè. Tôi cười trêu bạn ấy:
         -Nhớ về nghe! Để lỡ “tui” có hát bài “Còn một chút gì để nhớ” thì còn có người “đi lạc”như ngày xưa ở Tháp Bánh Ít chớ! Tây cười xòa, bộc bạch rất chân thật:
         -Ừ, về chơ! À này! Mấy đứa bạn vừa đưa cho mình tên trang Sư Phạm Quy Nhơn. Hồi hôm mình thức đến 12giờ đêm để xem mấy bài Ren viết…
         Tôi vui lắm ! Trước sự chân chất của bạn ấy và của các bạn khác nữa như Thủ Tịnh, Kim Thạch, Tự Tín, Đình Tú, Sĩ Tạo, Tâm Thanh, Ánh Tuyết, Văn Thái…hình như các bạn dành cho nhau và cho tôi những tình cảm rất ư là mộc mạc, chân thành làm tôi thấy  ấm lòng.

         Tôi không bao giờ quên! Mùa thu, mùa khai trường năm ấy! Tôi không nôn nao, rộn rịp như những mùa khai trường năm trước. Tôi lặng lẽ đến trường. Bước vào cổng trường, người đầu tiên tôi gặp là Hoài Thanh. Tôi và Thanh học cùng lớp ở Tiểu Học Ấu Triệu. Sang cấp 2, Thanh học Trinh Vương còn tôi học Nữ Trung Học. Gặp nhau cả hai đều mừng! Nhất là khi biết chúng tôi sẽ cùng học chung một lớp nhất niên 6. Tôi lại càng vui mừng khi biết Lê Sen, Vĩnh Phước, Hoàng Phượng…cũng học chung lớp.
         Buổi chào cờ đầu tiên ở sân trường. Chúng tôi lớ ngớ không biết xếp hàng như thế nào? Một bạn cầm danh sách đến hướng dẫn, sau này tôi mới biết đó là bạn Tố : Nữ đứng trước xếp thành hai hàng, nam đứng phía sau. Sau đó một bạn hướng dẫn chúng tôi lên lớp rồi đọc danh sách. Tôi nhớ như in từng chỗ ngồi của các bạn theo thứ tự từ ngoài cửa vào: Phúc, Phước, Phương, Phượng, Ren, Sen, Hoài Thanh, Tâm Thanh, Lệ Thu, Tỏi, Tuyết. Hết nữ đến nam. Bắt đầu là : Tài…Tạo…Tiến…Tín…Tình…Tịnh … Tố, Thạch…Thái…Thanh…Thành... Tuấn…Tú…Tượng.
         Có lẽ vui nhất là thành lập các ban của lớp! Tôi chẳng biết ai mà bầu nên cứ thấy khuôn mặt nào được được là bầu đại! Ban xã hội, một bạn nam giơ tay xin ứng cử.
         -Tôi là Lê xuân Thanh xin làm trưởng ban “xã họi ”. Các bạn nam cười rân lên. Tôi ngạc nhiên! Một bạn ngồi phía sau nói: Xã hội mà nói là “xã họi”. Thế là từ đó bạn ấy có thêm một tên mới là“Thanh xã họi”.
         Ban Văn Nghệ không thấy ai giới thiệu ai cả? Cuối cùng bạn Nguyễn Sĩ Tạo xung phong làm trưởng ban.
         Cuộc thi văn nghệ sắp đến, Sĩ Tạo gặp tôi: - Chị tập dùm lớp một tiết mục văn nghệ để chuẩn bị kỳ thi toàn trường. ( Chắc là thấy tướng tôi có vẻ văn nghệ?!)
         Về nhà, tôi “vắt hết óc”. Cuối cùng tôi cũng tìm được một tiết mục. Tôi chọn các bạn nam, nữ xếp đội hình và tập. Bạn Nguyễn Như Tiến ngày đêm vẽ, tô màu, mấy cái đàn Tỳ bà tuyệt đẹp. Thế là Vũ khúc Tiếng Xưa ra đời. Thêm màn hợp ca Chờ Nhìn Quê Hương Sáng Chói. Năm ấy chẳng thấy “sáng chói” chút nào mà cả lớp “buồn xo” vì không được một cái giải nào cả! nhưng rồi cũng được an ủi, khi thầy dạy nhạc khen vũ khúc Tiếng Xưa và chọn đi trình diễn một vài nơi. Năm thứ hai, rút kinh nghiệm nên tôi chuẩn bị, tập dợt kĩ càng hơn. Miếng Trầu Duyên “trình làng” một đám cưới rầm rộ của Gia Đình Nhị Sáu. Kết quả đạt giài nhất toàn trường.
         Sau cuộc thi, chúng tôi như thân thiết nhau hơn. Noel năm đó  rủ nhau đi chơi. Cả lớp cứ đi dạo hết con đường này đến con đường khác. Hình như trong túi không một ai có tiền. Tôi nhớ khi đi đến đoạn Võ Tánh -Tăng Bạt Hổ, bạn Trần ĐìnhTín vội đi về nhà ở gần đó lấy tiền? Sau đó,  bạn ấy dẫn cả nhóm đi uống nước. Lúc đó, chúng tôi còn rất ngây thơ, chân chất …Nữ thì hiền lành, hồn nhiên. Nam thì chẳng biết “galant” là gì? Bản chất ra sao thì cứ bộc lộ như thế. Sống hiền hòa,vô tư và rất thật lòng.
         Trong các giáo sư giảng dạy lớp tôi. Nghiêm nhất là thầy Tính. Mỗi lần vào lớp là thầy lướt mắt nhìn xem nhất là các bạn nam, ngồi có đúng vị trí hoặc ngay ngắn không? Có bạn nào hồi hôm thức khuya ( Nội trú nam thường có một số bạn lén thức khuya trong phòng làm gì đó???!!!) Sáng ra, vào lớp, buồn ngủ nên tìm chỗ nấp sau lưng các bạn để ngủ? Thỉnh thoảng tôi thấy thầy gọi tên một bạn nào đó đang lim dim ngủ gật.
         Giáo sư thường xuyên dò bài là thầy Đàm Khánh Hỷ. Lúc đó cả lớp sợ môn Tâm Lý Giáo dục nhất vì đa số không thuộc bài.   Nên nghe thầy gọi tên là bạn nào cũng “thót tim” theo.
         Có lẽ dễ nhất là giờ học của thầy Kim. Suốt cả năm cứ đến giờ là thầy cho thuyết trình, hết bạn này đến bạn khác… Thầy ngồi cuối lớp nên các bạn phía trên mặc sức làm việc gì tùy ý.
         Thích nhất là giờ Nhạc. Thầy Hoàng Hy cho cả lớp xướng âm và hát (vì bạn nào cũng thích hát)  nên ai cũng thấy vui.
         Thời gian trôi qua, quen trường, mến bạn. Chúng tôi bắt đầu đến trường Sư Phạm Thực Hành tập làm cô giáo, thầy giáo. Tội nhất là bạn Lớp trưởng. Có một vài bạn nữ, mới giới thiệu tiết dạy thì sợ quá òa khóc! Thế là bạn Tuấn phải dạy thay cho bạn ấy! Rồi những ngày rộn ràng đi thực tập ở các trường. Từng nhóm các bạn giúp đỡ nhau từ khâu soạn bài, vẽ hình cho đến giảng dạy. Rồi đến ngày thi ra trường, ngày chọn nhiệm sở…Các bạn lúc nào cũng lo cho nhau, nương tựa vào nhau, giúp đỡ nhau…Thế rồi tất cả chọn nhiệm sở và lên đường dạy học. Hẹn sẽ gặp lại nhau trong một ngày rất gần. Nhưng cuộc chia tay ngày ấy sao mà kéo dài đến thế! Phải gần 40 năm sau mới tìm lại được nhau, để rồi cùng nhau hẹn một ngày trở về.
         Tuần trước cô bạn Ánh Tuyết biết được số phone nên gọi điện cho tôi, vài ngày sau Tuyết hẹn tôi bật wedcam để nói chuyện với nhau. Khi máy mở ra, tôi không nhận ra Tuyết! Hình ảnh cô bạn nhỏ nhắn trẻ trung của tuổi hai mươi in đậm trong tâm trí tôi đâu mất rồi???!!! thay vào đó là một người đã có tuổi. Tôi nghĩ : Phía bên kia chắc Tuyết cũng ngỡ ngàng khi nhìn thấy tôi!!! Tự nhiên trong tôi dâng lên một nỗi buồn. Thời gian nghiệt ngã sắp đặt cho cuộc hội ngộ khi tất cả đã ngấp nghé ở tuổi lục tuần.
         Tất cả chúng tôi tuổi cao, tóc đã bạc nhưng hình như tâm hồn vẫn trẻ. Gọi điện cho nhau, hỏi thăm, rủ nhau trở về rôm rả như thời nào. Tôi gọi điện cho một người bạn cùng lớp bây giờ đang làm ở Tỉnh Ủy Phú Yên nhở bạn ấy gọi tất cả các bạn ở Phú yên  cùng về. Bạn ấy nhiệt tình:
         -Được rồi! Mình sẽ liên lạc với Huỳnh Kim Thạch và các bạn khác nữa để rủ nhau cùng trở về!
         Tôi mừng lắm! Tất cả các bạn nhị sáu khóa 11 đều hướng về nhau. Các bạn sống rất có tình. Tuy không ít mỗi người trong số chúng tôi gặp rất nhiều khó khăn trong cuộc sống. Ai cũng có một lối đi khác nhau nhưng hình như chúng tôi đều dành một khoảng riêng nào đó trong lòng mình cho bạn bè! Riêng tôi, tôi rất quý những tình cảm ngây ngô, chân thật ngày ấy! Đó là khoảng bình yên nhất trong tâm hồn tôi mỗi khi nghĩ đến các bạn. Tôi luôn giữ mãi những kỉ niệm đẹp thấm đẫm tình bạn đích thực và là niềm vui rất lớn đối với tôi trong những ngày còn lại này.
         Ngày về không còn bao lâu nữa! Tất cả chúng tôi đang nôn nao, mong chờ! Và bắt đầu đếm từng ngày: năm… bốn… ba…hai … một …  Đi về Quy Nhơn nào, nhanh lên các bạn ơi!

         Sài Gòn, 06/05/2012.
                  Irene.
        

4 nhận xét:

  1. Cam on Irene đã cho minh trở về voi tuổi 18 ngay nao ngỡ ngàng ...tung tăng buoc chân vao truong SP...Rồi 2 năm ngắn ngủi trôi qua với bao kỷ niêm thân thương cùng thây co bè bạn...quên đi tuôi gia chông chất,về trường xưa ,,,ban nhé. mong lắm,mong lắm...

    Trả lờiXóa
  2. Chao ban Irene, minh Tran Hien Tuan - Quang Ngai,Nhat-Nhi 6-khoa 11, vua doc duoc "Mot thoang binh yen" cua ban rat cam dong. Sau 40 nam 1972-2012 ma ban van con nho tung cho ngoi, tung khuon mat cua lop minh, nhung den gio nay thi khong biet ai con ai mat. minh chi chuc cac ban lop minh, khoa minh va ca truong luon manh khoe va hen ngay ve lai mai truong xua 12-5-2012. Neu co the ban hay lien lac voi minh nhe. So DT 0914201424.

    Trả lờiXóa
  3. Chào HTuấn ...Lại thêm 1 bạn già lớp nhị 6 xuất hiện trên trang mạng , tha hồ mà tâm sự , cho quên đi tuổi xế chiều , công của R lớn lắm ! Mong ước sao có nhiều bạn già còn sống xuất hiện để tình bạn sau 40 năm nối kết trở lại . Bạn Thu Tịnh , chiều ngày 19/5 , tổ chức lễ cưới cho con tại Kỳ Hòa 2 TP HCM , vào lúc 16 giờ , nếu được ta lại gặp nhau ... hi,hi,hi thế là có dịp gặp nhau...Hẻn gặp giữa Qui Nhơn ...

    Trả lờiXóa
  4. Thu Tinh oi! Nhan duoc tin cua ban minh mung lam, nhung biet lam sao day, nghe cua minh, nhung ngay do la "Ngay mua vui thon trang" ma ko the vao Ky Hoa 2 voi ban duoc roi. Danh muon noi day Chuc cac chau vui ve va hanh phuc. Hen gap nhau tai Quy Nhon sau gan 40 nam xa cach.

    Trả lờiXóa