Irene.
Tôi thật sự đặt chân lên Quy Nhơn. Mảnh đất mà mình yêu dấu!
Những con đường phố quen đón bước chân tôi. Tôi đang đi dưới những hàng cây
xanh của con đường Trần Hưng Đạo,Trần Phú… Tôi đang ngồi trên chiếc ghế đá ở
bãi biển mà nghe tiếng sóng cùng những hương vị quen thuộc mùi tôm cá. Cái vị
mằn mặn của muối, của gió quyện vào người tôi. Tôi đang đứng trước tượng Quang
Trung ở công viên mà nghe đâu đây tiếng vọng gọi người về!
Thật ra mà nói, tôi đã nhiều lần về lại Quy Nhơn nhưng sao
lần này trở về tôi có những cảm giác là lạ. Hình như đó là những xúc cảm lâng
lâng hay đó là nhịp đập của con tim của một thời tuổi trẻ.
Chuông điện thoại reo: - Về chưa? Đang ở đâu? Trưa nay đi ăn
với bọn mình… Tiếng bạn Nguyễn Sĩ Tạo vang lên.
Một lát sau, lần này thì tiếng của bạn Huỳnh kim Thạch:- Về
Quy Nhơn chưa? Có Trần Hiền Tuấn ở Quảng Ngãi mới vào. Mình đem xe đón Ren đi
chơi nghe. v.v…và v.v…
Trưa ngày mười hai tháng năm, trời nắng gay gắt. Từng cơn
gió từ biển thổi vào cũng không làm dịu bớt cái nóng nực của những ngày hè. Thế
nhưng đường phố Quy Nhơn rợp mát bóng người về!
Khi tôi đến khách sạn Hải Âu thì đã có khá đông người. Đang
còn ngơ ngác nhìn xem trong số đó, có người nào là các bạn của mình.
-Chị theo em, các anh chị đang chờ! Thì ra cô vợ rất nhiệt
tình của bạn Huỳnh Kim Thạch, nắm tay tôi kéo đi.
Tôi bước vào bên trong và vui mừng reo
lên:
-Nguyễn Văn Thái, Lê Tự Tín(Phú Yên), Nguyễn Thu Tịnh, Võ
Ngọc Thạch(Bồng Sơn),Trần Hiền Tuấn(Quảng Ngãi), Võ Thu Tịnh, Võ Sao Tây, Huỳnh
Kim Thạch(Sài Gòn)…Các bạn bao quanh tôi, tay bắt mặt mừng, tràn đầy niềm vui,
cảm xúc dâng trào.
Hình như không nén được cảm xúc! Bạn Nguyễn Văn Thái mừng rỡ
đến bên tôi. Tôi mỉm cười nhìn lên: - Ồ! 1,2,3,4…cái máy ảnh bấm lia lịa. Hình
như các bạn muốn giữ lại cái khoảnh khắc quý báu đáng nhớ này. “Thôi thì bốn
mươi năm trước đây, chúng ta còn rụt rè không dám biểu lộ cảm xúc. Bây giờ ai
cũng đã ngấp nghé đến tuổi lục tuần…thì còn e ngại làm gì nữa. Gặp nhau đây rồi
không biết bao giờ gặp lại. Cứ bộc lộ hết đi để rồi mai kia nếu có về nơi cuối
trời cũng mãn nguyện”. Tiếng một bạn nào đó nói trong niềm vui tột cùng.
Dường như các bạn òa vỡ những cảm xúc khi gặp
lại nhau. Vì sau gần bốn mươi năm mới gặp lại. Cứ tưởng rằng không còn có cơ
hội để gặp nhau nữa. Các bạn đưa cho tôi xem cuốn lưu bút chuyền tay nhau viết
cách đây gần bốn mươi năm. Mực đã đổi màu nhưng nét chữ vẫn còn đó. Các bạn
trân trọng cất giữ như một “báu vật”. Tôi thật sự ngạc nhiên vì trải qua bao
nhiêu biến cố,qua “bao nhiêu vật đổi sao
dời” thế mà vẫn còn cất giữ. Các bạn tíu tít hỏi thăm nhau cười vui, nô đùa, kể
lại chuyện xưa. Sau đó, những bạn khác lần lượt xuất hiện, Lê Thị Sen, Thái Thị
Vĩnh Phước (Quy Nhơn), Nguyễn Thị Tâm Thanh, Bùi Thị Ánh Tuyết (Phú Yên),
Nguyễn…Tập(Quảng Tín), Trần Đình Tín, Nguyễn Sĩ Tạo(Quy Nhơn). Quá vui mừng! Vì
cuộc gặp mặt đầy tình thân này.
Chúng
tôi trở ra lại đại sảnh của khách sạn. Tôi không tin vào mắt mình vì tôi không
nghĩ rằng các anh chị em trở về thăm lại trường xưa rộn rịp, đông vui đến thế!
Mọi người cứ lần lượt kéo vào hết nhóm này đến nhóm khác. Trong số đó, có người
đến từ Quảng Trị, Huế, Đà Nẵng, Quảng Nam, Quảng Tín, Quảng Ngãi…hoặc từ những
vùng cao nguyên: Lâm Đồng, Đà Lạt, Buôn Ma Thuột, Pleiku…có người từ Sài Gòn,
Đồng Nai, Ninh Thuận, Bình Thuận, Cam Ranh, Khánh Hòa, Nha Trang, Phú Yên…và Quy
Nhơn- Bình Định.
Mọi người tìm kiếm, nhìn thật lâu vào từng
khuôn mặt. Rồi khi đã nhận ra nhau. Ôm chầm lấy nhau! Tay bắt mặt mừng hỏi thăm
nhau rối rít. Thời gian, không gian như lắng đọng lại, để cho mọi người bộc lộ những cảm xúc đang trào dâng trong lòng. Rồi
những xúc cảm đó bộc phát thành lời. Họ bắt đầu nói với nhau, kể cho nhau nghe,
giành nhau mà nói cho vơi đi nỗi niềm nhớ bạn nhớ trường, sau mấy mươi năm xa
cách…
Tiếng
loa gọi! Thế là lần lượt người người cầm tay nhau từ khách sạn Hải Âu phía đối
diện, băng qua bên kia đường, bước đi tiến về “Ngôi trường xưa”.
-
Nữ thướt tha
trong những tà áo dài đủ màu sắc…
-
Nam áo chemise
trắng, màu…caravat…
Chiếc
huy hiệu Trường Sư Phạm Quy Nhơn ngày nào được
mọi người trang trọng gắn lên
áo. Từng đoàn người nối đuôi nhau kéo dài không dứt…Trên môi luôn nở nụ cười và
khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc trong tình thân của bạn bè và tình đồng môn…
Các
anh chị khóa 1 cho đến khóa “em út” 13. Từ tuổi
“thất thập” đến tuổi sắp “lục
tuần” đều như trẻ lại ở một thời nào của
tuổi hai mươi.
Hội trường của trường Đại Học Quy Nhơn rộng và dài, trang
trí với hàng chữ :
GIAO LƯU
Cựu Giáo Sinh Sư Phạm Quy Nhơn
Với Sinh Viên
Trường Đại Học Quy nhơn
Quy Nhơn, ngày 12 tháng 05 năm
2012.
Các anh chị em cựu Giáo Sinh Sư phạm Quy Nhơn lần lượt vào
bên trong hội trường. Những hàng ghế không đủ chứa một số anh chị em quá đông
lên đến trên cả nghìn người nên khiến một số người vào sau phải đứng. Số lượng
quá đông vượt lên trên dự kiến của ban tổ chức và của mọi người… Rồi những bài
đọc, những bài hát của thế hệ đi trước hay của những thế hệ nối tiếp với nội
dung nói về tình cảm đối với trường, lớp với bạn bè lần lượt vang lên đã làm
rung động những con tim đang hướng về mái trường xưa hay đang thổn thức choáng
ngợp vì tình bạn bè hay tình… ?!
Tôi xúc động khi thầy Dũ đọc những lời cảm nghĩ trong ngày
trở về thăm lại ngôi trường xưa và nhất là khi thầy đại diện tất cả anh chị em
giáo sinh tặng món quà lưu niệm, đó là bức hình về ngôi trường khi mới thành
lập. Trước đó đoàn đã tặng hai cây cảnh cho trường Đại Học và hiện đang được
trưng bày trước sân. Rồi lần lượt đại diện các đoàn Khánh Hòa, Đà Nẵng… lên
tặng quà lưu niệm. Tất cả những điều đó, nói lên cái tâm của các anh chị ở khắp
mọi miền luôn hướng về mái trường xưa. Mọi người vỗ tay hát vang bài Nối Vòng
Tay Lớn như thời xuân sắc của một thuở nào.
Sau cuộc giao lưu, mọi người tỏa ra ngoài. Trong khuôn viên
rộng của sân trường, từng nhóm người của từng lớp hay của mỗi khóa…đứng san sát
vào nhau.Tôi gặp những người chị từ Nha Trang ra hay Đà Lạt xuống. Tôi mừng vui
gặp lại người anh ở Đà Nẵng vào…anh em tíu tít, rồi cùng đứng bên nhau chụp
hình. Khuôn mặt mọi người rạng ngời. Ánh mắt nhìn nhau thân thiện.
Tôi gặp lại Vân người bạn của những ngày đầu tiên khi mới ra
trường đi dạy ờ Bồng Sơn. Hai đứa tíu tít nói chuyện và lấy làm tiếc là phải
chi có Kim Loan ở Mỹ về trường trong đợt này thì chúng tôi sẽ thăm lại “chiến
trường xưa”. Không có thì giờ nói nhiều. Thôi thì cứ ôm nhau chụp hình lưu
niệm.
Chúng tôi bước theo nhau tìm lại cảnh cũ cùng
những vết tích xưa. Người bạn nào đó nói nho nhỏ một cách thật lòng với tôi:
-Vui
quá! Mình cứ sợ mình bị “lên máu” !
|
(Ảnh Trương Hồng Sơn) |
Thật
như thế! Ở tuổi của anh chị em chúng tôi mà gặp những xúc động của một cuộc hội ngộ có một không hai như thế
này thì cũng đáng ngại.
Hôm qua, hôm nay- quá khứ, hiện tại- cái cũ, cái mới đan xen
nhau. Mới đó mà đã năm mươi năm trôi qua. Tôi nhớ lại câu thơ của ai đó trong
bài Về đây:
Năm mươi năm như cơn gió thoảng
Kể từ ngày trường mới khai sinh
Từng đưa đón bao người lên bục giảng
Dạy trẻ thơ nay đã thành danh.
Ngôi trường xưa qua bao lần rêu phủ vẫn đứng đấy như đợi chờ
đàn con thân yêu trở về. Sân trường vẫn tràn ngập nắng chiều. Cột cờ vẫn ở đó.
Chúng tôi tìm chỗ ngày xưa mà lớp mình thường đứng chào cờ vào mỗi sáng thứ
hai. Những bậc thềm bước lên cái hội trường ngày xưa thường sinh hoạt chung.
Những dãy hành lang dẫn về lớp học hay về khu nội trú vẫn thế. Công viên ghế đá
vẫn còn đây. Dãy lầu với những lớp học. Những cây hoa sứ vẫn nở hương thơm
ngát. Những chùm bông giấy vẫn thấp thoáng trong những tán lá xanh. Tất cả nơi
đây như vẫn còn ghi dấu những bước chân của chúng tôi và của các anh chị em của
mười ba khóa. Chúng tôi đứng lặng lẽ bên
nhau, tâm hồn như lắng lại để trí nhớ quay về một thời nào. Rồi tiếc nuối tuổi
xuân. Tôi nghe đâu đó tiếng thở dài nhè nhẹ.
Ngôi trường Sư Phạm Quy Nhơn vang bóng một thời, là niềm tự
hào của chúng tôi về ngôi trường lớn nhất, đẹp nhất ở miền Trung và Cao Nguyên
Trung phần. Nơi đây đã đào tạo ra những người thầy có đạo đức, có kiến thức và
đầy tâm huyết với nghề để rồi khi ra trường, họ đi bất cứ nơi nào. Đâu đâu cũng
có những bước chân của họ. Từ đồng bằng đến miền núi. Từ thành phố đến nông
thôn. Từ hải đảo xa xôi hay cao nguyên sương mù…Những người thầy ngày xưa ấy!
không chỉ là đem đến kiến thức mà còn hướng thế hệ trè đến cái chân thiện mỹ.
Xin mãi mãi tri ân về ngôi trường Sư Phạm Quy Nhơn cùng các
thầy cô giáo đã đem đến cho tôi niềm tin, hoài bão…về cuộc đời, về nghề nghiệp.
Tôi cũng xin cám ơn những người bạn xa cách mấy chục năm đã đem đến cho tôi
những khoảnh khắc đẹp và ấm áp về tình bạn chân thành! Xin cám ơn về sự đồng
cảm của tất cả các anh chị em đồng môn thì mới tạo được một cuộc hạnh ngộ tuyệt
vời này!
Hoàng hôn buông xuống, thành phố đã lác đác lên đèn.Tiệc
liên hoan mừng “ngày về” bắt đầu. Mọi người lần lượt bước lên bục chụp hình lưu
niệm từng khóa học : từ khóa 1 đến khóa 13. Thanh Cảm đọc bức thư của thầy Hiệu
Trưởng Trần Văn Mẫn với những lời dặn dò đầy yêu thương. Dường như có những
giọt nước mắt lăn dài trên má khi thầy Dũ đọc tên các thầy giáo, cô giáo vĩnh
viễn ra đi. Tất cả đều yên lặng trong phút giây tưởng niệm.
Chúng tôi cất cao tiếng hát bài Trường Sư Phạm Quy Nhơn Hành Khúc nhạc và lời của thầy Hoàng Song
Nhi. Sau đó, những giọng hát, ngâm thơ của các anh chị em làm cho bữa tiệc tràn
đầy tình thân bè bạn…
Tiệc
đã tan. Cuộc vui nào cũng tàn. Đó là quy luật! Chúng tôi đành phải đứng dậy.
Mắt nhìn nhau, tay cầm tay không muốn rời xa…
Rồi đây, chia tay nhau không biết bao giờ gặp lại. Anh trở
ra Quảng Trị, chị quay về Sài Gòn. Anh chị lên vùng cao, chúng em xuôi về miền
biển. Anh ra Huế, Đà Nẵng, Tam Kỳ, Quảng ngãi, em vào Phú yên, Khánh Hòa, Bình
Thuận…Tuổi về chiều biết ra sao mà hẹn…
Ngày 12 tháng 05 năm 2012 qua rồi! Từng đoàn người lên xe
tạm biệt ngôi trường yêu dấu một thời! Tạm biệt Quy Nhơn thành phố biển! Tạm
biệt bạn bè! Tạm biệt anh chị em! Tất cả rồi đây cũng chỉ là kỷ niệm. Đoạn
đường của cuộc đời còn lại rất ngắn nhưng chúng tôi mãi mãi sẽ mang theo bên
mình những cảm xúc , những hoài niệm thân thương khó quên này.
Riêng tôi, vào Sài Gòn đã hai, ba ngày rồi mà tôi không làm
sao trở lại bình thường được. Lúc nào tôi cũng nhớ lại cái quang cảnh của ngày
hôm đó. Rồi lần lượt nhớ từng khuôn mặt của bạn bè, của các anh chị em , sao mà
quá đỗi thân thương. Rồi tiếc nuối cho giây phút gặp nhau sao quá ngắn ngủi…
“Nhắm
mắt cho tôi tìm một thoáng hương xưa, cho tôi về đường cũ nên thơ, cho tôi
gặp….”
Sài Gòn, 15/05/2012
Irene.
(Hình ảnh: Trần Hữu An - K11)