Thứ Tư, 16 tháng 5, 2012

CẢM XÚC NGÀY VỀ.


                                                        Irene.

         Tôi thật sự đặt chân lên Quy Nhơn. Mảnh đất mà mình yêu dấu! Những con đường phố quen đón bước chân tôi. Tôi đang đi dưới những hàng cây xanh của con đường Trần Hưng Đạo,Trần Phú… Tôi đang ngồi trên chiếc ghế đá ở bãi biển mà nghe tiếng sóng cùng những hương vị quen thuộc mùi tôm cá. Cái vị mằn mặn của muối, của gió quyện vào người tôi. Tôi đang đứng trước tượng Quang Trung ở công viên mà nghe đâu đây tiếng vọng gọi người về!
         Thật ra mà nói, tôi đã nhiều lần về lại Quy Nhơn nhưng sao lần này trở về tôi có những cảm giác là lạ. Hình như đó là những xúc cảm lâng lâng hay đó là nhịp đập của con tim của một thời tuổi trẻ.
         Chuông điện thoại reo: - Về chưa? Đang ở đâu? Trưa nay đi ăn với bọn mình… Tiếng bạn Nguyễn Sĩ Tạo vang lên.
         Một lát sau, lần này thì tiếng của bạn Huỳnh kim Thạch:- Về Quy Nhơn chưa? Có Trần Hiền Tuấn ở Quảng Ngãi mới vào. Mình đem xe đón Ren đi chơi nghe. v.v…và v.v…

         Trưa ngày mười hai tháng năm, trời nắng gay gắt. Từng cơn gió từ biển thổi vào cũng không làm dịu bớt cái nóng nực của những ngày hè. Thế nhưng đường phố Quy Nhơn rợp mát bóng người về!    

         Khi tôi đến khách sạn Hải Âu thì đã có khá đông người. Đang còn ngơ ngác nhìn xem trong số đó, có người nào là các bạn của mình.
         -Chị theo em, các anh chị đang chờ! Thì ra cô vợ rất nhiệt tình của bạn Huỳnh Kim Thạch, nắm tay tôi kéo đi.
         Tôi bước vào bên trong và vui mừng reo lên:
         -Nguyễn Văn Thái, Lê Tự Tín(Phú Yên), Nguyễn Thu Tịnh, Võ Ngọc Thạch(Bồng Sơn),Trần Hiền Tuấn(Quảng Ngãi), Võ Thu Tịnh, Võ Sao Tây, Huỳnh Kim Thạch(Sài Gòn)…Các bạn bao quanh tôi, tay bắt mặt mừng, tràn đầy niềm vui, cảm xúc dâng trào.
         Hình như không nén được cảm xúc! Bạn Nguyễn Văn Thái mừng rỡ đến bên tôi. Tôi mỉm cười nhìn lên: - Ồ! 1,2,3,4…cái máy ảnh bấm lia lịa. Hình như các bạn muốn giữ lại cái khoảnh khắc quý báu đáng nhớ này. “Thôi thì bốn mươi năm trước đây, chúng ta còn rụt rè không dám biểu lộ cảm xúc. Bây giờ ai cũng đã ngấp nghé đến tuổi lục tuần…thì còn e ngại làm gì nữa. Gặp nhau đây rồi không biết bao giờ gặp lại. Cứ bộc lộ hết đi để rồi mai kia nếu có về nơi cuối trời cũng mãn nguyện”. Tiếng một bạn nào đó nói trong niềm vui tột cùng.
 Dường như các bạn òa vỡ những cảm xúc khi gặp lại nhau. Vì sau gần bốn mươi năm mới gặp lại. Cứ tưởng rằng không còn có cơ hội để gặp nhau nữa. Các bạn đưa cho tôi xem cuốn lưu bút chuyền tay nhau viết cách đây gần bốn mươi năm. Mực đã đổi màu nhưng nét chữ vẫn còn đó. Các bạn trân trọng cất giữ như một “báu vật”. Tôi thật sự ngạc nhiên vì trải qua bao nhiêu biến cố,qua  “bao nhiêu vật đổi sao dời” thế mà vẫn còn cất giữ. Các bạn tíu tít hỏi thăm nhau cười vui, nô đùa, kể lại chuyện xưa. Sau đó, những bạn khác lần lượt xuất hiện, Lê Thị Sen, Thái Thị Vĩnh Phước (Quy Nhơn), Nguyễn Thị Tâm Thanh, Bùi Thị Ánh Tuyết (Phú Yên), Nguyễn…Tập(Quảng Tín), Trần Đình Tín, Nguyễn Sĩ Tạo(Quy Nhơn). Quá vui mừng! Vì cuộc gặp mặt đầy tình thân này.

Chúng tôi trở ra lại đại sảnh của khách sạn. Tôi không tin vào mắt mình vì tôi không nghĩ rằng các anh chị em trở về thăm lại trường xưa rộn rịp, đông vui đến thế! Mọi người cứ lần lượt kéo vào hết nhóm này đến nhóm khác. Trong số đó, có người đến từ Quảng Trị, Huế, Đà Nẵng, Quảng Nam, Quảng Tín, Quảng Ngãi…hoặc từ những vùng cao nguyên: Lâm Đồng, Đà Lạt, Buôn Ma Thuột, Pleiku…có người từ Sài Gòn, Đồng Nai, Ninh Thuận, Bình Thuận, Cam Ranh, Khánh Hòa, Nha Trang, Phú Yên…và Quy Nhơn- Bình Định.
 Mọi người tìm kiếm, nhìn thật lâu vào từng khuôn mặt. Rồi khi đã nhận ra nhau. Ôm chầm lấy nhau! Tay bắt mặt mừng hỏi thăm nhau rối rít. Thời gian, không gian như lắng đọng lại, để cho mọi người bộc lộ  những cảm xúc đang trào dâng trong lòng. Rồi những xúc cảm đó bộc phát thành lời. Họ bắt đầu nói với nhau, kể cho nhau nghe, giành nhau mà nói cho vơi đi nỗi niềm nhớ bạn nhớ trường, sau mấy mươi năm xa cách…
Tiếng loa gọi! Thế là lần lượt người người cầm tay nhau từ khách sạn Hải Âu phía đối diện, băng qua bên kia đường, bước đi tiến về “Ngôi trường xưa”.
-      Nữ thướt tha trong những tà áo dài đủ màu sắc…
-      Nam áo chemise trắng, màu…caravat…
Chiếc huy hiệu Trường Sư Phạm Quy Nhơn ngày nào được
mọi người trang trọng gắn lên áo. Từng đoàn người nối đuôi nhau kéo dài không dứt…Trên môi luôn nở nụ cười và khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc trong tình thân của bạn bè và tình đồng môn…
Các anh chị khóa 1 cho đến khóa “em út” 13. Từ tuổi
“thất thập” đến tuổi sắp “lục tuần” đều như trẻ lại ở một thời nào  của tuổi hai mươi.
         Hội trường của trường Đại Học Quy Nhơn rộng và dài, trang trí với hàng chữ :
                                    GIAO LƯU
                  Cựu Giáo Sinh Sư Phạm Quy Nhơn
             Với Sinh Viên Trường Đại Học Quy nhơn
                                 Quy Nhơn, ngày 12 tháng 05 năm 2012.

         Các anh chị em cựu Giáo Sinh Sư phạm Quy Nhơn lần lượt vào bên trong hội trường. Những hàng ghế không đủ chứa một số anh chị em quá đông lên đến trên cả nghìn người nên khiến một số người vào sau phải đứng. Số lượng quá đông vượt lên trên dự kiến của ban tổ chức và của mọi người… Rồi những bài đọc, những bài hát của thế hệ đi trước hay của những thế hệ nối tiếp với nội dung nói về tình cảm đối với trường, lớp với bạn bè lần lượt vang lên đã làm rung động những con tim đang hướng về mái trường xưa hay đang thổn thức choáng ngợp vì tình bạn bè hay tình… ?!
         Tôi xúc động khi thầy Dũ đọc những lời cảm nghĩ trong ngày trở về thăm lại ngôi trường xưa và nhất là khi thầy đại diện tất cả anh chị em giáo sinh tặng món quà lưu niệm, đó là bức hình về ngôi trường khi mới thành lập. Trước đó đoàn đã tặng hai cây cảnh cho trường Đại Học và hiện đang được trưng bày trước sân. Rồi lần lượt đại diện các đoàn Khánh Hòa, Đà Nẵng… lên tặng quà lưu niệm. Tất cả những điều đó, nói lên cái tâm của các anh chị ở khắp mọi miền luôn hướng về mái trường xưa. Mọi người vỗ tay hát vang bài Nối Vòng Tay Lớn như thời xuân sắc của một thuở nào.
         Sau cuộc giao lưu, mọi người tỏa ra ngoài. Trong khuôn viên rộng của sân trường, từng nhóm người của từng lớp hay của mỗi khóa…đứng san sát vào nhau.Tôi gặp những người chị từ Nha Trang ra hay Đà Lạt xuống. Tôi mừng vui gặp lại người anh ở Đà Nẵng vào…anh em tíu tít, rồi cùng đứng bên nhau chụp hình. Khuôn mặt mọi người rạng ngời. Ánh mắt nhìn nhau thân thiện.
         Tôi gặp lại Vân người bạn của những ngày đầu tiên khi mới ra trường đi dạy ờ Bồng Sơn. Hai đứa tíu tít nói chuyện và lấy làm tiếc là phải chi có Kim Loan ở Mỹ về trường trong đợt này thì chúng tôi sẽ thăm lại “chiến trường xưa”. Không có thì giờ nói nhiều. Thôi thì cứ ôm nhau chụp hình lưu niệm.
 Chúng tôi bước theo nhau tìm lại cảnh cũ cùng những vết tích xưa. Người bạn nào đó nói nho nhỏ một cách thật lòng với tôi:
-Vui quá!  Mình cứ sợ mình bị “lên máu” !
(Ảnh Trương Hồng Sơn)
Thật như thế! Ở tuổi của anh chị em chúng tôi mà gặp những xúc động  của một cuộc hội ngộ có một không hai như thế này thì cũng đáng ngại.

         Hôm qua, hôm nay- quá khứ, hiện tại- cái cũ, cái mới đan xen nhau. Mới đó mà đã năm mươi năm trôi qua. Tôi nhớ lại câu thơ của ai đó trong bài Về đây:
                  Năm mươi năm như cơn gió thoảng
                  Kể từ ngày trường mới khai sinh
                  Từng đưa đón bao người lên bục giảng
                  Dạy trẻ thơ nay đã thành danh.
         Ngôi trường xưa qua bao lần rêu phủ vẫn đứng đấy như đợi chờ đàn con thân yêu trở về. Sân trường vẫn tràn ngập nắng chiều. Cột cờ vẫn ở đó. Chúng tôi tìm chỗ ngày xưa mà lớp mình thường đứng chào cờ vào mỗi sáng thứ hai. Những bậc thềm bước lên cái hội trường ngày xưa thường sinh hoạt chung. Những dãy hành lang dẫn về lớp học hay về khu nội trú vẫn thế. Công viên ghế đá vẫn còn đây. Dãy lầu với những lớp học. Những cây hoa sứ vẫn nở hương thơm ngát. Những chùm bông giấy vẫn thấp thoáng trong những tán lá xanh. Tất cả nơi đây như vẫn còn ghi dấu những bước chân của chúng tôi và của các anh chị em của mười ba khóa.  Chúng tôi đứng lặng lẽ bên nhau, tâm hồn như lắng lại để trí nhớ quay về một thời nào. Rồi tiếc nuối tuổi xuân. Tôi nghe đâu đó tiếng thở dài nhè nhẹ.  
         Ngôi trường Sư Phạm Quy Nhơn vang bóng một thời, là niềm tự hào của chúng tôi về ngôi trường lớn nhất, đẹp nhất ở miền Trung và Cao Nguyên Trung phần. Nơi đây đã đào tạo ra những người thầy có đạo đức, có kiến thức và đầy tâm huyết với nghề để rồi khi ra trường, họ đi bất cứ nơi nào. Đâu đâu cũng có những bước chân của họ. Từ đồng bằng đến miền núi. Từ thành phố đến nông thôn. Từ hải đảo xa xôi hay cao nguyên sương mù…Những người thầy ngày xưa ấy! không chỉ là đem đến kiến thức mà còn hướng thế hệ trè đến cái chân thiện mỹ.
         Xin mãi mãi tri ân về ngôi trường Sư Phạm Quy Nhơn cùng các thầy cô giáo đã đem đến cho tôi niềm tin, hoài bão…về cuộc đời, về nghề nghiệp. Tôi cũng xin cám ơn những người bạn xa cách mấy chục năm đã đem đến cho tôi những khoảnh khắc đẹp và ấm áp về tình bạn chân thành! Xin cám ơn về sự đồng cảm của tất cả các anh chị em đồng môn thì mới tạo được một cuộc hạnh ngộ tuyệt vời này!

         Hoàng hôn buông xuống, thành phố đã lác đác lên đèn.Tiệc liên hoan mừng “ngày về” bắt đầu. Mọi người lần lượt bước lên bục chụp hình lưu niệm từng khóa học : từ khóa 1 đến khóa 13. Thanh Cảm đọc bức thư của thầy Hiệu Trưởng Trần Văn Mẫn với những lời dặn dò đầy yêu thương. Dường như có những giọt nước mắt lăn dài trên má khi thầy Dũ đọc tên các thầy giáo, cô giáo vĩnh viễn ra đi. Tất cả đều yên lặng trong phút giây tưởng niệm.
         Chúng tôi cất cao tiếng hát bài Trường Sư Phạm Quy Nhơn  Hành Khúc nhạc và lời của thầy Hoàng Song Nhi. Sau đó, những giọng hát, ngâm thơ của các anh chị em làm cho bữa tiệc tràn đầy tình thân bè bạn…
         Tiệc đã tan. Cuộc vui nào cũng tàn. Đó là quy luật! Chúng tôi đành phải đứng dậy. Mắt nhìn nhau, tay cầm tay không muốn rời xa…
         Rồi đây, chia tay nhau không biết bao giờ gặp lại. Anh trở ra Quảng Trị, chị quay về Sài Gòn. Anh chị lên vùng cao, chúng em xuôi về miền biển. Anh ra Huế, Đà Nẵng, Tam Kỳ, Quảng ngãi, em vào Phú yên, Khánh Hòa, Bình Thuận…Tuổi về chiều biết ra sao mà hẹn…
         Ngày 12 tháng 05 năm 2012 qua rồi! Từng đoàn người lên xe tạm biệt ngôi trường yêu dấu một thời! Tạm biệt Quy Nhơn thành phố biển! Tạm biệt bạn bè! Tạm biệt anh chị em! Tất cả rồi đây cũng chỉ là kỷ niệm. Đoạn đường của cuộc đời còn lại rất ngắn nhưng chúng tôi mãi mãi sẽ mang theo bên mình những cảm xúc , những hoài niệm thân thương khó quên này.
         Riêng tôi, vào Sài Gòn đã hai, ba ngày rồi mà tôi không làm sao trở lại bình thường được. Lúc nào tôi cũng nhớ lại cái quang cảnh của ngày hôm đó. Rồi lần lượt nhớ từng khuôn mặt của bạn bè, của các anh chị em , sao mà quá đỗi thân thương. Rồi tiếc nuối cho giây phút gặp nhau sao quá ngắn ngủi…
         “Nhắm mắt cho tôi tìm một thoáng hương xưa, cho tôi về đường cũ nên thơ, cho tôi gặp….”

Sài Gòn, 15/05/2012
         Irene.

(Hình ảnh: Trần Hữu An - K11)

18 nhận xét:

  1. Ren ơi ,hình như có ai đó chở nhau trên chiếc xe đạp ...rồi không biết có hát "Xe đạp ơi "...mình hổng nghe gì hết , ức quá .

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thanh Bình nhắc mình mới nhớ! Chắc là mình sẽ viết về câu chuyện Xe đạp ới ơi...Chờ đọc nghe cô bạn!

      Xóa
  2. Đọc cảm xúc ngày về của R như chính lòng T. trải bày .Cảm ơn bài viết quá thân thương cho riêng những người bạn lớp nhị 6 khóa 11 . 14 bạn /55 bạn , 4 bạn đã ra đi ... Như vậy là đã quá tuyệt vời , sau 38 năm gặp lại ...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mình rất cảm động trước tình cảm của các bạn dành cho nhau và dành riêng cho mình nữa. Cám ơn Tịnh và các bạn nhị6!

      Xóa
  3. Kim Loan nói:

    “Ren, Cảm, Bình, Vân và các bạn ơi,
    Phải nói ngay là mình rất tiếc không về dự được Ngày Vui này. Uổng quá phải không các bạn !
    Vì đã đọc và nhớ thông báo ngày họp mặt là ngày 1 tháng 7 tại Sài Gòn, nên suốt mấy tháng qua nói chuyện huyên thuyên với Ren qua phone đủ thứ chuyện cũ chuyện mới… Nào ngờ ở Qui Nhơn mình lại họp mặt vào ngày 12 tháng 5, mà Ren thì có nhắc gì về ngày này đâu. Nếu nói sớm thì mình đâu có bị… “lỡ tàu” và Loan đâu có bị mất ngủ mấy đêm liên tiếp…
    Giờ đọc Cảm Xúc Ngày Về của Ren cùng xem những hình ảnh của ngày họp mặt đó mình mới thấy cái tình bạn cũ trường xưa nó quý làm sao.
    Thôi thì mong có dịp khác vậy.
    Thân mến chào các bạn,
    Kim Loan”

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ồ! Mình xin lỗi Kim Loan! Mỗi lần phone là lo "tám" với nhau nên chẳng để ý nói cụ thể ngày về. Cũng có thể chúng mình chưa có "duyên" nên chưa gặp được nhau. Thôi hẹn lần khác.

      Xóa
  4. Cảm xúc của Ren cũng là cảm xúc của tất cả mọi người. Bây giờ về lại nhà mà mình cứ bần thần, ra vào chẳng làm được gì. Cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ rồi nhớ trường, nhớ lớp, nhớ bạn bè, nhớ các anh chị em...Không biết bao giờ mình lại được gặp nhau nhỉ???

    Trả lờiXóa
  5. Mình cũng vậy! Tâm hồn mình cứ bay bổng, lâng lâng rồi mình thơ thơ thẩn thẩn vào ra. Cứ nhơ nhớ, tiêng tiếc làm sao ấy!
    Cám ơn NHThu khóa 11 nhiều!Chào thân ái!

    Trả lờiXóa
  6. Trời ơi! Sao mà có một cuộc trở về trường đông vui quá vậy? Tuy mình không là dân sư phạm nhưng khi đọc Cảm Xúc...của Irene mình xúc động và thấy mình như được hòa vào cuộc vui ngày trở về trường xưa của các anh chị. Một bài viết đầy cảm xúc.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ồ! Xúc động lắm PA ơi! Mình không ngờ đông vui như thế. Cám ơn PA đã ghé đọc trang spqn. Chúc bạn luôn vui khỏe!

      Xóa
  7. Xe dap oi da qua roi con dau ....vay ma voi tuoi nam mi , sau muoi ma van con cho nhau bang xe dap ....Cho bai viet do cua Irene do nha . Doc bai nao cua Ren cung thay xuc dong het , lop 2/11 cua Dzung dau roi sao im hoi lang tieng the nhi . Hoi nho Thanh Binh nha khong ai nghe dau : nguoi ta ngoi xe dap con Thanh Binh co buc tranh son mai nao de rinh ve Sai Gon khong vay ? Chuc cac ban vui ve

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bây giờ mà mình vẫn còn lâng lâng những cảm xúc của Ngày về. Về SG thì mình lại bị bệnh. Để hôm nào bình tâm trở lại mình sẽ viết "xe đạp ơi".
      Mình phục PD "sát đất" ở bên đó mà biết nhiều hơn cả bọn mình ở đây. Mình chẳng biết gì về chuyện TB và bức tranh sơn mài cả. Hôm nào gặp TB mình sẽ bảo cô nàng khai ra.
      Chúc PD luôn vui khỏe. Mong có ngày gặp lại!

      Xóa
  8. Một người bạnlúc 10:08 20 tháng 5, 2012

    Đọc Cảm Xúc ngày Về sao mình xúc động quá ! Hình như tất cả mọi người đều hướng tâm hồn của mình đến trường , đến lớp , đến thầy cô , đến bạn bè , dù trải qua bao nhiêu dâu bể . Suốt cả bài viết là một chuỗi những cảm xúc mãnh liệt . Tôi rất tiếc vì điều kiện mình không trở về được để gặp các bạn . Không biết bao giờ tôi gặp được các bạn . Xin mượn nơi đây để cầu chúc các bạn luôn sức khỏe , vui vẻ .
    Lớp nhị 6 khóa 11 thân yêu nhất của tôi .

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. "Lớp nhị 6 khóa 11 thân yêu nhất của tôi" Ai do ma khong cho biet ten vay, minh muon biet ro hon ve ban vi minh cung lop Nhi 6-khoah 11 day(Tran Hien Tuan - SDT 0914201424 neu co the minh lien lac voi nhau nhe. Chuc ban luon vui ve va hay gap lai nhau di du thoi gian con lai cua chung ta khong con nhieu nua dau ban nhe.

      Xóa
    2. Nếu bạn học nhị 6 khóa 11 thì cho mình biết về bạn để liên lạc với nhau vì thời gian của chúng mình không còn dài. Số điện thoại :0913499422 email: cherryirene54@yahoo.com.vn
      Chúc bạn vui khỏe!

      Xóa
  9. Cam on Ren đã nói hộ nhung cảm xuc tuyet vói chắc chắn no theo mãi đến cuối cuộc đời minh...vui ,buồn đan nhau rộn ràng,liu lo như tuôi đôi mươi trong ngay hôm ấy R nhỉ....cho nhỏ P.Dung o xa ...thèm chơi !!! Còn cây bút cua lơp nhi 8 ( T.BInh ) đâu rôi? Viết đi cho ta đọc chứ. ...chờ đây.

    Trả lờiXóa
  10. Xuân Đài ơi! Đã về lại Nha Trang chưa hay còn ở Quy Nhơn? Ngày hôm đó vui quá XĐài nhỉ. Thật là một kỷ niệm khó quên trong cuộc đời. Mình nghĩ nếu hôm đó mình không đi thì thật là tiếc,
    Về lại Nha Trang nhớ cố gắng tìm giúp mình tin tức bạn Vĩnh Tuấn nhị 6 khóa 11. Cám ơn trước đó nghen!
    Thân ái! Hẹn gặp trong ngày họp mặt tháng 7 tại Sài Gòn.

    Trả lờiXóa
  11. X.Đaì ,nhi 8/ k.11lúc 13:40 22 tháng 5, 2012

    ĐAI vô luôn Sg rôì Ren ạ,nuôí tiếc maĩ ngaỳ ân tuong ay... V.Tuân hiên ở Cali...2 nam rôì Đai ko liên lac,,,,để khi vể NT Đai hoỉ mâý ban khac có tin Đaì baó cho nhé. ok hẹn găp nhau 1/7 tai SG nha.

    Trả lờiXóa