Thanh Cảm
Sài Gòn đã vào mùa mưa. Mưa thường đổ về
nhẹ nhàng bên cơn gió xô nghiêng trong những chiều lưa thưa nắng. Mưa ở đây đến
rồi đi không hề bận lòng xao xuyến khi để lại bên đường hàng cây ướt mưa lướt
thướt vài cánh lá vàng rụng rơi chìm khuất bên thềm, để lại bên hiên nhà ai đó đôi tình nhân trú mưa đang
nép vào nhau hạnh phúc, để làm dịu lại cái oi nồng của vàng trưa Sài Gòn bằng
một không gian mát mẻ dễ chịu và lòng người thì lắng xuống, nhẹ tênh!
Không như mọi ngày, hôm nay mưa về muộn và
kéo dài cho đến tận nửa đêm. Mưa rơi đều
đều bên ngoài ban công, từng sợi mưa đêm mỏng manh uốn cong theo chiều gió lùa
hơi lạnh nhè nhẹ thổi vào căn phòng nhỏ vàng ánh đèn điện ấm áp, dịu dàng. Tôi để trống cửa sổ, mặc cho những hạt mưa
theo gió lả lơi hắt mạnh vào phòng, mặc cho tấm rèm cửa mỏng manh run rẩy theo
từng làn hơi lạnh của nước và gió. Thanh âm khúc mưa đêm dìu dặt ở bên này nổi
nhớ nghe man mác buồn…Từng hình ảnh thân ái, từng khuôn mặt yêu thương của bạn
bè cũ ngày gặp lại và những tình cảm dấu yêu mới đây lại lần lượt trở về, quay quắt, nhớ nhung…
…Kể từ sau cái đêm mãn khóa đầy luyến lưu
vào hạ tuần tháng sáu năm bảy tư ấy, chúng
tôi chia tay nhau trong niềm tin và hy vọng của tuổi trẻ khát khao. K11 của
chúng tôi lên đường làm Thầy mang trong tim nhiệt huyết của tuổi hai mươi và
niềm tự hào về ngôi trường đã dạy mình nhân cách sống. Cứ ngỡ cuộc đời sẽ như
một giấc mơ đẹp, cứ ngỡ chúng tôi sẽ sớm quay về thăm lại trường cũ bạn xưa…Có
ai ngờ được rằng cuộc đời xuôi ngược với nhiều bôn ba dâu bể đã cản bước chúng
tôi trên con đường trở về trường xưa, đã ngăn lối chúng tôi trên hành trình tìm
về chốn cũ!
Ba mươi tám năm trôi qua, không ai trong
chúng tôi nghĩ rằng lại có ngày anh chị em mười ba khóa chúng tôi trùng phùng
trong vỡ òa cảm xúc, lại có ngày gặp nhau trong nụ cười mà nước mắt rưng rơi, lại
có lúc bạn bè tay trong tay dạo bước trong sân trường xưa cũ ngày nào để nghe
tiếng gió reo vui trên hàng dương đầu ngõ dẫn lối vào trường, để được hít thật
sâu vào lồng ngực mùi hương ngọc lan dịu dàng tỏa thơm trong không gian thoảng
đưa hương vào từng lớp học. Nào chị và anh với những mái đầu đã bạc, nào em và
tôi với bao vết hằn năm tháng, ấy vậy mà cứ như trẻ thơ, cứ ôm chầm lấy nhau mà
khóc mà cười, mà trong lòng ngổn ngang với bao nổi niềm thổn thức không biết
phải bày tỏ từ đâu! Ôi thương làm sao hình ảnh một anh cựu giáo sinh k11 tìm
bạn cùng khóa bằng cách giơ cao một tấm giấy ghi vội dòng chữ “k11 ở đây” mà
đôi mắt thì kiếm tìm trông ngóng nhưng trên môi vẫn rạng rỡ nụ cười! Ôi quí làm sao hình ảnh các chị các anh, các
em nâng niu trên tay và giúp nhau cài lên ngực áo chiếc huy hiệu SP ngày nào
bằng một tấm lòng trân trọng! Thật rơi nước mắt khi thấy tất cả rạng rỡ vỡ òa
và cùng cất cao tiếng hát “Nối vòng tay lớn”, tiếng hát của những thầy cô giáo
già chúng tôi hôm ấy sao mà thiết tha, sao mà ấm nồng đến vậy!
“…Mặt đất bao la anh em ta về gặp nhau, mừng
như bão cát quay cuồng trời rộng, bàn tay ta nắm nối trọn một vòng Việt Nam…”
Vâng, anh chị em ta về hôm nay quây quần
bên trường Mẹ thân yêu, mừng vui như quay cuồng bão cát sau biết bao tháng năm
dài lênh đênh xa cách, nửa thế kỷ trôi qua kể từ k1 đàn anh ra trường cho đến ba
mươi sáu năm chia xa từ khi k13 dang dở. Tôi đã cùng các bạn hát trong nước mắt
nghẹn lòng, tôi đã cùng các anh các chị các em hát bằng cả trái tim như ngày
nào tuổi tôi còn đôi mươi mười tám…Tôi biết, tất cả đã hát bằng sâu lắng cỏi
lòng bằng thổn thức của con tim, tiếng hát vang xa và vẫn mạnh mẽ như ngày nào
dù cho chúng tôi đã không còn trẻ nữa. Có lẽ đấy là tiếng lòng của chúng tôi, có
lẽ đấy là những tình cảm dồn nén của chúng tôi sau một thời gian quá dài giờ
mới có dịp vỡ òa cùng thâm tình bè bạn, cùng trường cũ Thầy xưa, tôi thật sự
xúc động mà sao lại nghe đau buốt cả lòng… Thương và yêu lắm những tình cảm mà
bè bạn đã dành cho nhau, đã nhớ về nhau. Tôi như muốn ôm tất cả vào lòng để cảm
nhận sâu sắc hơn cái giây phút quí báu có một không hai trong đời này của chúng
tôi, để ghi dấu cái khoảnh khắc thiêng liêng đến không ai là không rơi nước mắt
ấy! Đông vui là vậy, nhộn nhịp là vậy mà cả hội trường bỗng im phăng phắc khi
anh Thành k10 cất lên câu hát chạm đến tận đáy lòng:
“Hôm nay tôi
trở về thăm trường cũ, nhiếu nét đổi thay tường mái rêu mờ. Bên hiên hàng giờ
tìm những bạn xưa, may ra có còn đôi đứa…”
“Bâng khuâng
đợi chờ người sao chẳng đến?Hỏi lá hỏi hoa chỉ thấy im lìm. Cây dương đầu
trường còn khắc hàng tên, hoa leo phũ phàng đan kín, tiếng ve ru như gợi buồn
thêm…”
Cái tình SP, cái nghĩa đồng môn của chúng
tôi như được chắp thêm đôi cánh để bay cao trong gió thênh thang, như những con
sóng nhỏ cùng gặp nhau để dâng trào thành mạch ngầm sóng lớn ùa vỡ vào bờ và
rồi thấm sâu vào lòng cát yêu thương. Sau từng ấy thời gian xa trường xưa lớp cũ để hôm nay hội ngộ chưa kịp mừng vui
bỗng chợt xót xa lòng khi nghe tin Thầy Cô, bạn bè có người còn kẻ mất nhưng cũng
thật ấm áp lòng khi trong những bạn xưa vẫn còn đấy không ít người đi trọn con
đường làm Thầy đã chọn dù cuộc sống có muôn nghìn nổi vất vả gian nan!
Trong cái nghĩa cái tình bằng hữu, các anh
chị sẵn lòng bỏ qua những thiếu sót đã gặp phải trong chuyến về trường cũ lần
này, vì “một lần là trăm năm”- như lời thiết tha của những anh chị trong đoàn
cựu giáo sinh Huế đã nói - vậy nên tất cả không ai muốn để nổi buồn len lỏi vào
hồn, ai cũng mở lòng mình ra cùng sẻ chia những niềm thương nổi nhớ để ngày về
được trọn nghĩa vẹn tình, để buổi trùng phùng thêm rạng ngời niềm hạnh phúc yêu
thương!
Tôi không thể nào quên được ánh mắt rạng rỡ
và thiết tha của các anh chi k1, k2… khi
cất cao tiếng hát trong buổi tối hôm ấy. Đẹp làm sao và đáng yêu làm sao khi
những mái đầu đã bạc cùng hát vang “SPQN hành khúc” hòa cùng tiếng vỗ tay của
hàng trăm cựu giáo sinh chúng tôi. Ôi, một hình ảnh đẹp và xúc động lòng người
biết là dường nào!
Tôi không thể nào quên được những tâm tình
cạn trút của bạn thân trên bãi cát giữa biển đêm hôm ấy, có thể quên được không
những tỉ tê bày tỏ của Thủ Tịnh của Hiền Tuấn của Hữu An…và của nhiều ai nữa sau
bấy nhiêu năm không dám nói cùng người…???
Và cứ thế, từng lời ca tiếng hát, từng lời
tâm sự tỉ tê, từng cái ôm chặt ấm áp níu giữ nghĩa tình, từng nụ cười và từng
dòng nước mắt lặng lẽ rơi rơi…đã đến lúc chúng tôi lại phải rời tay mà không
biết đến khi nào được gặp. Một năm, hai ba năm hay mãi mãi rời xa không ai biết
được…Thôi thì gặp nhau đây rồi chia tay, như câu hát cuối cùng mà chúng tôi đã
bùi ngùi cất lên trong lần gặp gỡ có một trong đời này…Thôi anh về nhé, chị về
nhé…! Thôi em đi đi…! Chúng mình sẽ gặp nhau khi có thể và chúng mình sẽ tìm
đến nhau khi duyên gặp vẫn còn!
“Có một không gian nào đo chiều dài nổi nhớ
Có khoảng mênh mông nào sâu thẳm hơn tình thương
Ở đầu này
nổi nhớ anh mơ về bên em
Ngôi sao
như xuống thấp cho ta gần nhau thêm…”
(*)
Đêm nay, ở bên này nổi nhớ tôi mơ về bên
ấy, tôi quay quắt nhớ về bên ấy! Nhớ giây phút trùng phùng tuy ngắn ngủi mà
thiết tha lòng! Nhớ ngôi trường mẹ sau bao năm im lìm chờ đợi bỗng có một ngày
trở mình đón chào đàn con đông đúc ngày xưa quay trở lại…Vui lắm có phải không…?Xúc động lắm có
phải không…?Mà thật vậy, có người mẹ nào không vui sao được, không tủi mừng sao
được sau quá nhiều tháng năm mỏi mòn đợi chờ lại có ngày được mở rộng vòng tay
đón chào đàn con xưa từ khắp mọi miền tay trong tay trở về đông vui sau biết
bao năm tháng dài xa quê, xa mẹ! Ở bên
kia nổi nhớ, tôi biết các anh các chị các em cũng đang ray rứt cả lòng…nhớ lắm
thương lắm và lòng thì vẫn cứ ngẩn ngơ mỗi khi ký ức chợt quay về???
Ngoài kia, mưa vẫn rơi đều…từng hạt
mưa bay bay trong gió…hun hút, se lạnh, buồn tênh!
“Đêm nghe tiếng mưa rơi, đếm mấy triệu hạt rồi mà chưa vơi nổi nhớ
Ở hai đầu nổi nhớ…yêu và thương sâu hơn…
Ở hai đầu nổi nhớ…nghĩa tình đằm thắm
hơn…” (*)
Sài Gòn, đêm mưa nhớ về bên ấy…
Thanh Cảm k11
(Viết sau khi nghe bài hát “Ở hai đầu nổi nhớ” của PHĐ, SPQN gửi tặng)
(*) Bài hát “Ở hai đầu nổi nhớ” của Phan Huỳnh Điểu)
Trước khi lên xe đi Nha trang tham quan cùng nhà trường , tranh thủ mở blog SPQN xem có gì mới ... Hai đầu nỗi nhớ hiện ra , đọc 1 mạch ...tuyệt quá TC ơi ! nhớ quay quắt ... nhớ ...nhớ ngày 12.5 ...nhớ bạn bè ...nhớ trường xưa nay chỉ là dĩ vãng ...Chờ những bài viết ngây ngất lòng người của TC ...
Trả lờiXóaCảm ơn TV đã ghé thăm và có lời động viên đến tc.Đã 20 ngày trôi qua kể từ cái hôm bọn mình tay bắt mặt mừng ở sân trường cũ,vậy mà sao tc mãi không quên được mọi hình ảnh thân quen và yêu dấu bạn bè!Cứ nhớ,cứ thương và rồi lại muốn rơi nước mắt...Thôi thì hãy cố mà quên để thấy lòng vui trong những khi chợt nhớ TV nhé!Chúc bạn có một chuyến tham quan vui vẻ với đồng nghiệp!Thân ái!
XóaBây giờ nỗi nhớ đang chùng xuống thì lại đọc "Hai đầu nỗi nhớ". TC khơi gợi làm mình nhớ lại ngày trùng phùng Về Thăm trường xưa. Mới đó mà tất cả lùi xa, đã trở thành Kỷ niệm. Một kỷ niệm đẹp và không bao giờ quên.
Trả lờiXóaRen ơi,cứ muốn quên đi mà sao khó quá...Nhất là khi nghe qua bài hát"Ở hai đầu nổi nhớ" mà spqn gửi tặng,nghe buồn và nhớ lắm nên phải viết thôi!TC vẫn biết mọi việc rồi sẽ đi vào kỷ niệm,nhưng thật lòng mà nói thì kỷ niệm này khó có thể phôi phai trong ký ức bọn mình,có đúng không?Tuổi đã vào xế bóng nên những kỷ niệm đẹp vẫn là cơn gió mát lành thổi ngang qua buổi trưa hè oi nóng để thấy cuộc sống này vẫn còn thật dễ thương,có phải không Irene?
XóaThân ái nhiều lắm nhé!
Rất cảm ơn bbt/SPQN đã post tấm hình "đợi mưa"rất dễ thương...nó giống hình ảnh mấy cô giáo sinh SP ngày xưa bên khung cửa sổ nội trú đang đùa với những hạt mưa long lanh như những hạt kim cương vậy!Đẹp và đáng yêu vô cùng,có phải không SPQN?
Trả lờiXóaUh! nhìn đôi tay hứng nước mưa đẹp quá! và nó đã khiến mình tự hỏi: chẳng biết nhân vật đang nghĩ gì, đang nhớ gì qua những giọt mưa rơi... Cám ơn TC11 cùng các bạn đã đồng cảm cùng bài hát. Âm nhạc là phương tiện tốt nhất để gợi lên những hoài niệm... và là một chất liệu sống cho mỗi chúng ta... phải không???
XóaCam on TC da cho minh mot lan nua lai nho Ngay ve truong xua. Noi nho da dong day trong moi chung ta,va cung la dip moi chung ta tho lo nhung tho dai thuo nao ko the noi ra duoc phai ko ban? Du muon hay ko no cung ko the xa lia chung ta voi nhung ky niem kho quen nay. Chung ta co the con gap nhau, hay roi day moi nguoi theo mot huong khac de roi, de roi khong con gap ai nua trong ngay ve truong cu.
XóaDua tay hung giot nuoc mua
Giot thuong, giot nho, giot mo, giot sau,....
Do la nhung dai kho o tuoi doi muoi cua the he minh.
Mong duoc doc tiep nhung cam xuc cua TC va cac dong mon SPQN.
Đưa tay hứng giọt nước mưa
XóaGiọt thương,giọt nhớ,giọt mơ,giọt sầu...
Hai câu thơ đẹp và đong đầy ý nghĩa của cái thời...như bạn nói!
Cảm ơn H.T đã có lời bàn và lưu lại suy nghĩ nơi đây.Mong gặp lại bạn trong ngày 1.7 sắp tới tại S.G này.Thân ái!
Những gợi nhớ của tc làm mình tiếc lắm vì không về kịp,chỉ có thể gặp gỡ bạn bè k11 ở "Hoàng hậu" mà thôi!Nhưng như thế cũng thấy vui rồi vì mình đã gặp rất nhiều bạn cùng lớp nhị 10 bọn mình đã từ lâu không gặp như các bạn:Trâm,Thanh,Vân,Trâm,Bá Tùng,Tuyên,P.Rang,Trung,Thiệu...và rất nhiều bạn cùng khóa khác.Khung cảnh ấm cúng bên ghềnh xưa và tình bằng hữu thật ấm áp phải không tc?Cảm ơn tc đã nhắc mình nghĩ đến những hoài niệm đẹp!
Trả lờiXóaThân mến!
Người bạn nhị 10 thân mến!
XóaTC không biết bạn là ai vì trong comment bạn không cho biết tên nhưng dù vậy mình vẫn rất cảm ơn bạn đã ghé đọc và chia sẻ,hay có thể bạn là...
Cho dù bạn là ai đi nữa thì tc vẫn muốn gửi đến bạn tình cảm sâu sắc của một người thân của nhị 10 chúng ta!Vậy nhé,cho tc nhị 1 gửi đến ai đó nhị 10 một bông hồng vàng tình bạn trong gia đình SPQN thân thiết!
Thân ái!
tc thân mến!
XóaChỉ cần biết mình là một độc giả trung thành của tc và luôn theo dõi bạn trên những bước đường...đời,thế thôi!
Chúc tc luôn mạnh khỏe và có những bài viết hay trên trang nhà sp nhé!
Một lần nữa tc cảm ơn bạn rất nhiều vì đã bỏ thời gian làm độc giả trung thành của tc từ bấy lâu nay.Mình cũng có một người bạn rất là thân ở lớp bạn đấy,mình sẽ tìm hiểu qua bạn thân của mình xem bạn là ai?
XóaVậy nhé,cho dù thế nào cho dù bạn là ai thì tc tin rằng chúng ta vẫn sẽ là bạn tốt của nhau!
Thân ái!
Chào Thanh cảm!
Trả lờiXóaMình là Phạm Bé học cùng lớp với Thanh Cảm.Vừa qua mình không về trường được vì có chút trục trặc về sức khỏe,nhưng qua hình ảnh và các bài viết của các bạn nhất là những bài viết rất nhiều cảm xúc của Thanh Cảm mình cũng biết được mọi hoạt động của chuyến đi,vui quá và rất xúc động,mình rất tiếc vì đã không được về tham dự.Thanh Cảm về trường cũ có gặp được bạn nào trong lớp mình không?Trường mình có gì thay đổi không?Trong hình và băng đĩa mình thấy Qui Nhơn bây giờ khác và đẹp quá,rất tiếc vì đã bỏ lỡ cơ hội này.Mình vẫn sống ở Quảng Ngãi cùng với Mỹ nhị4,khi nào về nhớ ghé mình nhé!Chờ đọc những bài viết khác của Thanh Cảm!
Ồ,lâu lắm mới có tin của B,cảm ơn bạn nhiều vì đã có lời thăm hỏi khích lệ!Vừa rồi tc có về thăm trường cũ cùng rất nhiều anh chị em cùng trường,lớp mình chỉ gặp 4 bạn,cũng buồn vì ít quá!Trong này tc thường liên lạc và gặp T.Hữu An,cậu ấy vẫn thế vẫn hiền lành và dễ mến như ngày nào.Vĩnh Bưu,Bắc Cường và Nguyễn Bình vẫn hay phone cho tc...Bạn bè cũ tc chỉ liên lạc được bấy nhiêu thôi!Nếu được 1.7 này 2 bạn vào S.G dự kỷ niệm 50 năm thành lập trường,chắc cũng đông vui lắm đấy!
Trả lờiXóaVậy nhé,mong gặp lại B,bọn mình sẽ hàn huyên nhiều hơn!
Thân ái!
Chào tác giả TC11!
Trả lờiXóaTuy không cùng thế hệ và ngành nghề với tác giả nhưng Ng.A rất ấn tượng khi đọc những bài viết của tác giả tc11.Rất hay và nhiều cảm xúc!Cảm ơn tác giả và mong đọc những bài viết khác!
Rất vui và hạnh phúc khi bạn Ng.A ghé thăm trang và cùng chia sẻ.Mong sẽ duy trì mối liên lạc này trong thời gian tới,bạn nhé!Cảm ơn bạn nhiều!
XóaThân ái!