Thứ Ba, 5 tháng 6, 2012

Những Khoảnh Khắc



                     Irene.
         Buổi sáng, tôi thường thức dậy trước lúc bình minh khi sương đêm vẫn bàng bạc trong không gian. Màn đêm đang chuyển mình từ từ vỡ nhẹ. Mùi hương nguyệt quế ngòn ngọt thoang thoảng trong vườn. Mấy hôm nay, Sài Gòn bắt đầu chuyển mùa. Những đám mây xám bay ngang qua thành phố mang theo những cơn mưa. Cơn mưa đêm qua đã tưới mát, tắm gội mọi vật làm cho cây cối xanh tươi bừng bừng sức sống. Tia nắng đầu tiên rọi xuống. Trên cành, chú chim non tỉnh giấc, thò đầu ra ngơ ngác nhìn lên bầu trời cao rồi cất tiếng hót véo von. Một nụ hồng tinh khôi mấp máy hé nở… Tất cả khoảnh khắc đó tạo nên một bức tranh đón chào ngày mới thật đẹp, tươi sáng, dịu dàng và bình yên.  
         Trong cuộc sống, tôi cũng đã từng bắt gặp rất nhiều những khoảnh khắc. Có những khoảnh khắc làm cho tôi tràn ngập hạnh phúc hay sung sướng. Có những khoảnh khắc đem đến cho tôi sự đau khổ hay u buồn. Có khi lại đem đến cho tôi những giây phút cảm động hay vui tươi … cũng có những khoảnh khắc đi qua làm cho tôi ngây ngất rồi lại tiếc nuối rằng sao để nó trôi qua nhanh thế!… Tôi cũng đã chứng kiến không ít những cuộc hội ngộ mừng vui hay những cuộc chia ly đầy nước mắt nhưng chưa bao giờ tôi chứng kiến trong cùng một lúc lần lượt diễn ra các khoảnh khắc và những mảng khoảnh khắc đó khi nối kết ghép lại thành một bức tranh nhiều màu sắc. Trong tranh có những gam màu sáng, có những gam màu tối, những gam màu đậm, nhạt đan xen hòa quyện. Rồi từ những cung bậc màu sắc đó đã làm cho tổng thể bức tranh không chói lóa mà trở nên hài hòa hoàn thiện một tác phẩm tuyệt mỹ. Đó là bức tranh có một không hai của ngày trở về .
         Tôi đã được chứng kiến những người anh, người chị đi tìm bạn lưu lạc gần nửa thế kỷ. Để rồi khi đến nơi đây nghẹn ngào nghe tin bạn mình vĩnh viễn rời xa cuộc đời. Tôi cũng đã thấy các anh, các chị tìm kiếm nhau trong sân trường nhìn thật lâu vào từng khuôn mặt của mọi người mong tìm lại những người bạn cùng khóa thân quen. Tôi thấy người chị vội vã trở về từ vùng cao nguyên để gặp lại người mình yêu thương của một thuở nào. Tôi còn thấy người bạn vượt qua một đoạn đường dài, từ miền Nam ra để chỉ mong tìm gặp một người bạn cũng là ân nhân của mình gần bốn mươi năm không gặp …nhiều nhiều lắm! Những khoảnh khắc làm tôi cảm động rơi nước mắt của cuộc hội ngộ trùng phùng hay lặng người, lòng quặn thắt niềm đau khi nghe các bạn thống kê số lượng những người bạn của mình đã vĩnh viễn ra đi về nơi cuối trời… 
         Tôi đã thấy ! Tôi đã nghe ! Tôi đã chứng kiến những khoảnh khắc trong ngày ấy…

         …Anh ôm chầm lấy cô bạn nghẹn ngào nói: - Mình cảm ơn bạn! Cả hai đều rưng rưng trong giây phút xúc động không nói nên lời.
         …Tháng ba năm một chín bảy lăm…khói lửa bùng lên! Mọi người cuống cuồng không còn biết gì nữa. Thị trấn nhốn nháo, trường học bỏ trống, nhà cửa tan hoang…anh và các bạn cũng bị cuốn theo dòng người chạy toán loạn trên Tỉnh lộ 7. Anh chạy qua bao nhiêu núi rừng, sông suối. Trông thấy biết bao cảnh chết chóc tang thương. Giẫm đạp lên bao nhiêu xác chết. Đêm trong rừng rậm hay bên khoảng đồng trống, ngày thì chạy qua bao xóm thị điêu tàn dưới trời nắng gắt hay cơn mưa dầm… cho đến khi về đến Tuy Hòa thì rũ rượi, tiều tụy, xơ xác. Nhìn xung quanh chẳng có ai quen biết. Vừa mệt lả vì đói vì khát vì cuộc hành trình đầy gian khổ, thảm khốc…anh ngồi bệt xuống đâu đó bên đường.  Không biết trong bao lâu. Bỗng có người bước đến bên cạnh, anh ngước đôi mắt lờ đờ nhìn lên. Một nụ cười quen thuộc của cô bạn học cùng lớp ở Sư Phạm Quy Nhơn…Có lẽ suốt đời này anh không bao giờ quên được đôi mắt đầy tình thân ái và cô bạn ấy đã giúp anh trở về quê nhà.
         Lần này về thăm trường anh phải về và niềm mong ước lớn nhất là được gặp cô bạn ấy để nói một lời cám ơn. Nếu lỡ mai kia trở về cát bụi cũng an lòng.
        
         Trong đám đông giữa sân trường chiều 12 tháng 5, người chị đang ngơ ngác nhìn từng khuôn mặt. Một lát sau, trông thấy! Mừng quá chị vội vàng chạy đến! Anh quay lại một giây ngỡ ngàng rồi vỡ òa ra. Hai bàn tay tìm nhau nắm chặt. Dường như họ cảm nhận được hơi ấm của nhau của hơn bốn chục năm về trước. Ánh mắt hai người nhìn nhau chan chứa thâm tình.
         …Năm 1970 nghe tin anh vào Sư Phạm, đang học năm thứ nhất trường Nữ Hộ Sinh Huế, chị bỏ về và năm sau chị cũng vào sư phạm. Anh rất nghệ sĩ, hát đàn. Chị cũng hát rất hay. Ra trường anh đổi lên Đà Lạt. Năm sau chị cũng lên Đà Lạt. Thế nhưng hai người  không đi chung một lối. Anh lập gia đình đổi về Sài Gòn. Chị cũng lấy chồng, sinh con. Sau những bộn bề lo toan cho gia đình. Những lúc rỗi, chị lại thấy nhớ! Nhất là những đêm mưa, hay lúc chớm thu, một mình nhìn những chiếc lá vàng rơi rụng trong vườn …chị lại quay quắt nhớ về người ấy. Và vì thế khi nghe tin có chuyến về thăm trường xưa. Chị đã vội vàng đáp chuyến xe đêm từ Đà Lạt mù sương, vượt hơn bốn trăm cây số đến với thành phố biển. Và  hôm nay chị có mặt trong sân trường này…
         Tôi đã thấy!
         Một người ngơ ngác trong sân trường . Trên tay cầm những bức hình xưa vừa được sang mới lại. Vui mừng khi gặp lại dăm ba người bạn cùng lớp. Rồi những mái tóc bạc ấy! Đứng quây quần bên nhau say sưa ngắm nhìn chỉ trỏ, nói cười về  hình ảnh của mình và các bạn thời trẻ. Hầu như không ai còn nhớ mình đã bước vào tuổi bảy mươi.
         Đằng kia, một nhóm người đi tìm lại khoảng sân trường cũ. Nơi mà cách đây gần bốn mươi năm họ đã xếp hàng bên nhau trong những buổi sáng thứ hai chào cờ. Họ xúc động, đứng xích lại gần nhau hơn rồi thả hồn trở về lại ngày xưa ấy. Họ chợt nhận ra rằng: Chiều nay, ở đây, bạn bè chỉ còn dăm ba đứa.
         Trên chiếc ghế đá, trong công viên, một người bạn già đang ngồi lặng lẽ thả hồn trở về những ngày tháng cũ. Không cất lên lời sợ làm vỡ đi khoảnh khắc êm ả của lòng mình.
         Tôi đã nghe! Cô giáo tôi trên bảy mươi tuổi. Khi nghe tin kỷ niệm 50 năm ngày thành lập trường và chuyến trở về trường xưa. Từ Hà Nội bay vào Huế để gặp bạn bè. Sau đó cùng đoàn Huế về Quy Nhơn. Chiều xuống chầm chậm, một mình cô còn đứng thơ thẩn bên chiếc cổng Nội trú Nữ cố níu kéo thêm vài giây phút hoài niệm đáng nhớ này!
         Tối hôm đó, sau bữa tiệc mọi người không muốn rời xa nhau nên một lần nữa đứng lại bên nhau, ngồi với nhau  trong quán café hay ngồi xuống bên nhau trên bãi biển…
         Ngồi gần ngồi gần nhau, vai sát vai nhau tựa đầu. Ngồi gần ngồi gần nhau, tay nắm tay cho thật lâu. Ngồi gần ngồi gần nhau, xin nói cho nhau một điều. Ngồi gần ngồi gần nhau cho nhiều…” (Tâm ca số 3 - Phạm Duy)
         Tiếng gió, tiếng sóng biển hòa với tiếng thở dài cùng tiếng hát, tiếng đàn của nhóm bạn vang lên trong đêm. Trên biển vắng, mênh mang một nỗi buồn của cuộc hội ngộ sắp kết thúc.
         Tôi đã nhìn! Tôi đã biết! Nhiều anh chị em bỏ hết mọi công việc thường nhật, vượt quãng đường dài hàng trăm cây số đến đây để chỉ mong tìm lại một khoảng lặng trong tâm hồn mình.
         Tôi đã trông thấy trong chiều hôm ấy, những nụ cười tươi vui của các anh, các chị, các bạn… những ánh mắt tha thiết hay rưng rưng. Cả ngàn người đều nhìn về một phía. Muôn con tim đang thổn thức hòa cùng một nhịp đập. Mọi ánh mắt nhìn nhau đều chân tình, thân thương. Người người như trẻ lại tuổi đôi mươi không còn khoảng cách tuổi tác, địa vị, giàu nghèo, thân quen hay xa lạ. Tất cả đều bỏ lại sau lưng cuộc sống riêng tư để chỉ thấy trước mắt mình là những người bạn đồng môn thân yêu trong gia đình Sư Phạm Quy Nhơn… khoảnh khắc thật hiếm tìm thấy trong cuộc đời.
         Tôi cũng đã nhiều lần đi họp mặt bạn bè: Tiểu học, Trung học hay họp mặt đồng nghiệp dạy cùng trường…nhưng chưa bao giờ tôi thấy có nhiều cung bậc cảm xúc đến như thế : vui, buồn, nhớ, thương, yêu, quý… sung sướng, hối tiếc, nghẹn ngào, cảm động, hạnh phúc… Tất cả dâng trào lên đến tột đỉnh!  Cuộc trùng lai tháng năm tại khuôn viên trường Sư Phạm Quy Nhơn làm cho mọi người ngây ngất để rồi những ngày sau đó cứ lơ lơ lửng lửng, thơ thơ thẩn thẩn, ngẩn ngẩn rồi ngơ ngơ và cuối cùng trở về lại chính mình là sự hoài cảm, tiếc nuối, bâng khuâng...
         Rồi mai đây, trên bước đường xuôi ngược. Những ngày mưa tháng nắng, những sáng thức giấc hoặc lúc đêm về, Thu sang hay đông đến! Có ai còn nhớ lại những khoảnh khắc cảm động đáng yêu trong sân trường xưa không nhỉ?

         Tôi xin nghiêng người trước tình bạn, tình đồng môn chân thành tha thiết! Vẫn biết rằng có khi suốt một đời người không là gì cả nhưng một khoảnh khắc nào đó lại là tất cả. Xin hãy trân trọng khoảnh khắc quý giá đó và hãy ghi nhớ từng khoảnh khắc! Bởi vì, có thể chúng ta không còn có cơ hội tìm lại được nữa? Khoảnh khắc chỉ trọn vẹn khi ta biết cảm nhận, biết lưu giữ nó. Hãy để trái tim biết yêu thương! Hãy thương yêu mọi người! Hãy để lòng mình chìm  lắng xuống!  Hãy sống thật tử tế với nhau dù bây giờ chúng ta đang ở tận chân trời góc bễ nào! Hãy gìn giữ những tình cảm có trong nhau! Biết đâu đó chỉ là một lần cuối cùng rồi mãi mãi thiên thu…

Sài Gòn, 4/6/2012.
         Irene.

25 nhận xét:

  1. Chờ đã khá lâu ... vì T cảm nhận R sẽ có bài viết cảm động cho ngày trở về , cho lớp nhị 6 , cho 14 bạn về họp mặt, về những gì chúng ta đã lưu giữ trong lòng ... hôm nay được toại nguyện .Cảm ơn bài viết sâu sắc ,đầy tình bạn , tình đồng môn , đặc hiệu SPQN của bạn .

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. T ơi! Mình muốn viết thật nhiều để nói lên tình cảm của mình dành cho từng người bạn nhị 6 khóa 11. Nhưng sao cứ mỗi lần định viết là mình lại xúc động rưng rưng vì tình cảm của các bạn dành cho nhau quá chân tình. Mình rất hạnh phúc khi xung quanh mình có những người bạn đáng quý như thế. Cám ơn các bạn hiền!

      Xóa
  2. Những khoảnh khắc quí giá đáng nhớ . Iren đã lưu giữ giúp . Tôi xin cám ơn ! Rất mong đọc được thêm những bài viết hay của bạn .

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Irene oi! Ban da giup minh viet nhung ap u cua minh ma chua viet nen loi, dung vay, ngay ve chung ta da thay nhung cuoc gap go nhu chua bao gio co cuoc chialy. Nhung dieu do co tu dau, tu nhung moi tinh dong mon duoi mai truong su pham, noi da cho ta nhung hanh trang de vung buoc vao doi. Sau may muoi nam day giong to chung ta, tuy ke con nguoi mat nhung cung deu huong ve mai truong xua: "Hom nay toi tro ve tham truong cu,,,,"

      Xóa
    2. Cám ơn Thanhk10 đã ghé đọc và để lại lời nhân xét khích lệ động viên. Mong gặp bạn trong lần họp mặt tháng 7 tại Sài Gòn.

      Xóa
    3. Mình rất thích lối viết mộc mạc chân chất của Hiền Tuấn. Mình đang mong đọc bài viết của bạn. Mình cám ơn bạn đã cho mình một tình bạn đích thực. Mong gặp bạn trong ngày họp mặt tháng 7 này nhé!

      Xóa
  3. Cảm ơn Ren vì Ren đã giúp Tuyết nói lên những cảm xúc sau chuyến về thăm trường.
    Chúc Ren khỏe, viết thật nhiều bài hay để bọn mình được xem

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ánh Tuyết ơi! Comment được như vầy là một nổ lực đáng quý. Nhưng muốn để tên mình thì sau khi nhận xét xong. Tuyết nhấp vào chỗ tài khoản Google, T chọn và nhấp vào TÊn/URL đánh tên mình vào khoảng trống Tên rồi nhấp chỗ tiếp tục cuối cùng nhấp vào chữ xuất bản. Nếu chưa rõ T xem phần Hướng dẫn ở đầu trang nhà...
      Mình cám ơn những lời động viên của T! Mình rất vui kể từ khi gặp lại các bạn trong chuyến Về Thăm Trường.

      Xóa
  4. "Thời gian hay khoảng cách đều không làm giảm được tình bạn...!" Ước mong tình bạn chúng mình sẽ mãi là như thế,bạn nhé!
    Thân ái!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hàng ngày được chuyện trò với TC qua phone là mình thấy vui rồi. Chúng mình giải bày những suy nghĩ, những cảm xúc...với nhau. Hai đứa mình gắn bó với nhau từ thời trung học, sư phạm, đi dạy và bây giờ về hưu lại cùng ở trong cùng một thành phố. Thế là rất quý! Phải có cơ duyên mới thế phải không bạn?

      Xóa
  5. Du khong ve duoc,nhung moi ngay minh len web de theo doi cuoc hop mat.Cam on Ren,minh khong ngo ban co khieu viet van hay qua.Phuc

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Phúc ơi! Mình cảm động khi nghe bạn nói mỗi ngày đều lên web để theo dõi cuộc họp mặt. Bạn ở xa nửa vòng trái đất thì mỗi lần về là rất khó khăn nhưng cố gắng một lúc nào đó trở về gặp bạn bè một lần cuối. Thời gian không còn là bao mà đời người thì quá ngắn ngủi. Cho mình gởi lời thăm hỏi đến gia đình Ph. Chúc Ph luôn sức khỏe, hạnh phúc và vui tươi.

      Xóa
  6. Iren ơi ! mỗi lần đọc bài viết của bạn tôi lại nhớ lại bạn bè và ngôi trương sư phạm . bài của bạn lúc nào cũng sâu săc , phải là ngươi mở lòng ra với mọi ngươi mới viết được những dòng cam xúc như thế . có phải không ?

    Trả lờiXóa
  7. Cám ơn ThanhK10 đã ghé đọc và để lại lời nhận xét đầy khích lệ. Đúng như bạn nói mình viết bằng những xúc cảm thật sự.

    Trả lờiXóa
  8. Kim Loan nói:

    Đọc Những Khoảnh Khắc của Irene và Hai Đầu Nỗi Nhớ của Thanh Cảm cùng với những hình ảnh trong ngày Về Trường Xưa thật đông vui và cảm động. Nhưng độc đáo nhất vẫn là tấm hình bạn Đỗ Đăng Phúc lớp Nhị 5 của mình giơ cao tờ giấy với dòng chữ viết vội “K11 ở đây” để tìm bạn chung lớp cùng khóa sao mà đầm ấm thân thương ghê ! Xin nhận nơi đây Một Bông Hồng tặng bạn đó, Phúc ơi !
    Irene nè… Loan vẫn ấm ức về từ “không có duyên” của bạn trong ngày hội ngộ của SPQN sau gần nửa thế kỷ mà mình bị lỡ dịp. Nhưng thật bất ngờ, Loan có chuyện khoe với bạn đây; ngày 23 / 6 này bọn mình sẽ bay qua Houston / Texas dự ngày Họp Mặt Cựu Học Sinh Cường Để - Nữ Trung Học với chủ đề Mười Lăm Năm Nhìn Lại (về việc phát hành Đặc San CĐ – NTH). Trong dịp này sẽ có nhiều anh chị em từ khắp nơi trên thế giới qui tụ về, thế nào cũng sẽ đông, vui và cảm động lắm. Thế là huề cả làng phải không, bạn hiền !?
    Thôi, sẽ “tám” với bạn trên phone khi mình trở về nhé !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thật là tuyệt khi nghe anh Ninh và Kim Loan bay qua Houston-Texas dự ngày họp mặt cựu hs CĐ-NTH kỷ niệm Mười Lăm Năm Nhìn Lại. Nhớ chụp hình nhiều lên gởi mail cho mình nghe. Chúc chuyến đi nhiều vui vẻ bên bạn bè!

      Xóa
  9. Cảm ơn tác giả cho đọc hồi ký có tựa đề "Khoảnh Khắc". Và xin được ghi cảm ý theo tựa đề này.Đúng như tác giả nói: "Vẫn biết rằng có khi suốt một đời người không là gì cả nhưng một khoảnh khắc nào đó lại là tất cả." Sự thể như vậy, bỡi vì khoảnh khắc (instantanes, dures)là thời gian thật, là thời gian sống, trong khi đó quá khứ là thời gian của hồi ức và thương lai là thời gian của ý hướng nên chúng có thể đẹp nhưng không thực như khoảnh khắc. Theo nghĩa này mà huyền thoại Cơ đốc nói việc tạo lập trời đất và mọi chuyện trên đời chỉ cần trong vòng bảy ngày! Thế mà những thầy, cô giáo đã mất hai năm tại trường SPQN, nếu sử dụng được thời gian thật, hay "khoảnh khắc" thì đã làm nên những chuyện mà trời đất này so ra cũng chẳng thấm thía gì!
    Chúc sức khỏe và hẹn gặp lại.

    Trả lờiXóa
  10. Khoảnh khắc là thời gian thật, là thời gian sống trong khi đó quá khứ là thời gian của hồi ức và tương lai là thời gian của ý hướng nên chúng có thể đẹp nhưng không thực như khoảnh khắc...
    Con xin cám ơn thầy đã cho con biết những điều trên! Chúc thầy và gia đình luôn sức khỏe, an vui!

    Trả lờiXóa
  11. Chi R oi ! Doc bai Nhung khoanh khac chi viet that hay . Hom chi ve QN em khong gap chi bun ghe . He nay truong minh di Ba Na do chi , phai chi co chi o Da Nang thi chi em minh vui biet may . Chuc chi vui . Chao chi . Truc .

    Trả lờiXóa
  12. Cám ơn Trúc! Hôm về Quy Nhơn chị bận lu bu, chỉ hẹn khối 5 đi uống cafe buổi sáng thì trưa hôm đó chị phải quay về Sài Gòn. Thôi hẹn một dịp khác. Trường đi Bà Nà trong lúc chị đang ở SG, tiếc quá nhỉ! Chúc em có chuyến đi vui vẻ!

    Trả lờiXóa
  13. Ren oi ! Cho den hom nay cai khoanh khac cua ngay hoi ngo do van chua phai mo han. Cam on R đã ghi lai nhung khoanh khac de thuong va dang nho ay .

    Trả lờiXóa
  14. Đi Thái Lan về rồi hả? Có còn ngây ngất với chuyến đi không? Có khỏe không mà đã lên trang SP. Cám ơn chị GL! Chúc chị vui khỏe!

    Trả lờiXóa
  15. Sao R biet chi H. T... hoc nu ho sinh Hue . Hom gap chi trong san truong minh chua hoi tham duoc . R tim hoi so dien thoai cua chi H. T giup chi nghe .

    Trả lờiXóa
  16. Bài viết mang đậm tính nhân văn và triết lý sống .

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mình rất cám ơn bạn về câu nhận xét đầy khích lệ! Mong bạn thường xuyên ghé thăm trang SPQN.

      Xóa