Thứ Ba, 5 tháng 6, 2012

Những Khoảnh Khắc



                     Irene.
         Buổi sáng, tôi thường thức dậy trước lúc bình minh khi sương đêm vẫn bàng bạc trong không gian. Màn đêm đang chuyển mình từ từ vỡ nhẹ. Mùi hương nguyệt quế ngòn ngọt thoang thoảng trong vườn. Mấy hôm nay, Sài Gòn bắt đầu chuyển mùa. Những đám mây xám bay ngang qua thành phố mang theo những cơn mưa. Cơn mưa đêm qua đã tưới mát, tắm gội mọi vật làm cho cây cối xanh tươi bừng bừng sức sống. Tia nắng đầu tiên rọi xuống. Trên cành, chú chim non tỉnh giấc, thò đầu ra ngơ ngác nhìn lên bầu trời cao rồi cất tiếng hót véo von. Một nụ hồng tinh khôi mấp máy hé nở… Tất cả khoảnh khắc đó tạo nên một bức tranh đón chào ngày mới thật đẹp, tươi sáng, dịu dàng và bình yên.  
         Trong cuộc sống, tôi cũng đã từng bắt gặp rất nhiều những khoảnh khắc. Có những khoảnh khắc làm cho tôi tràn ngập hạnh phúc hay sung sướng. Có những khoảnh khắc đem đến cho tôi sự đau khổ hay u buồn. Có khi lại đem đến cho tôi những giây phút cảm động hay vui tươi … cũng có những khoảnh khắc đi qua làm cho tôi ngây ngất rồi lại tiếc nuối rằng sao để nó trôi qua nhanh thế!… Tôi cũng đã chứng kiến không ít những cuộc hội ngộ mừng vui hay những cuộc chia ly đầy nước mắt nhưng chưa bao giờ tôi chứng kiến trong cùng một lúc lần lượt diễn ra các khoảnh khắc và những mảng khoảnh khắc đó khi nối kết ghép lại thành một bức tranh nhiều màu sắc. Trong tranh có những gam màu sáng, có những gam màu tối, những gam màu đậm, nhạt đan xen hòa quyện. Rồi từ những cung bậc màu sắc đó đã làm cho tổng thể bức tranh không chói lóa mà trở nên hài hòa hoàn thiện một tác phẩm tuyệt mỹ. Đó là bức tranh có một không hai của ngày trở về .
         Tôi đã được chứng kiến những người anh, người chị đi tìm bạn lưu lạc gần nửa thế kỷ. Để rồi khi đến nơi đây nghẹn ngào nghe tin bạn mình vĩnh viễn rời xa cuộc đời. Tôi cũng đã thấy các anh, các chị tìm kiếm nhau trong sân trường nhìn thật lâu vào từng khuôn mặt của mọi người mong tìm lại những người bạn cùng khóa thân quen. Tôi thấy người chị vội vã trở về từ vùng cao nguyên để gặp lại người mình yêu thương của một thuở nào. Tôi còn thấy người bạn vượt qua một đoạn đường dài, từ miền Nam ra để chỉ mong tìm gặp một người bạn cũng là ân nhân của mình gần bốn mươi năm không gặp …nhiều nhiều lắm! Những khoảnh khắc làm tôi cảm động rơi nước mắt của cuộc hội ngộ trùng phùng hay lặng người, lòng quặn thắt niềm đau khi nghe các bạn thống kê số lượng những người bạn của mình đã vĩnh viễn ra đi về nơi cuối trời… 
         Tôi đã thấy ! Tôi đã nghe ! Tôi đã chứng kiến những khoảnh khắc trong ngày ấy…

         …Anh ôm chầm lấy cô bạn nghẹn ngào nói: - Mình cảm ơn bạn! Cả hai đều rưng rưng trong giây phút xúc động không nói nên lời.
         …Tháng ba năm một chín bảy lăm…khói lửa bùng lên! Mọi người cuống cuồng không còn biết gì nữa. Thị trấn nhốn nháo, trường học bỏ trống, nhà cửa tan hoang…anh và các bạn cũng bị cuốn theo dòng người chạy toán loạn trên Tỉnh lộ 7. Anh chạy qua bao nhiêu núi rừng, sông suối. Trông thấy biết bao cảnh chết chóc tang thương. Giẫm đạp lên bao nhiêu xác chết. Đêm trong rừng rậm hay bên khoảng đồng trống, ngày thì chạy qua bao xóm thị điêu tàn dưới trời nắng gắt hay cơn mưa dầm… cho đến khi về đến Tuy Hòa thì rũ rượi, tiều tụy, xơ xác. Nhìn xung quanh chẳng có ai quen biết. Vừa mệt lả vì đói vì khát vì cuộc hành trình đầy gian khổ, thảm khốc…anh ngồi bệt xuống đâu đó bên đường.  Không biết trong bao lâu. Bỗng có người bước đến bên cạnh, anh ngước đôi mắt lờ đờ nhìn lên. Một nụ cười quen thuộc của cô bạn học cùng lớp ở Sư Phạm Quy Nhơn…Có lẽ suốt đời này anh không bao giờ quên được đôi mắt đầy tình thân ái và cô bạn ấy đã giúp anh trở về quê nhà.
         Lần này về thăm trường anh phải về và niềm mong ước lớn nhất là được gặp cô bạn ấy để nói một lời cám ơn. Nếu lỡ mai kia trở về cát bụi cũng an lòng.
        
         Trong đám đông giữa sân trường chiều 12 tháng 5, người chị đang ngơ ngác nhìn từng khuôn mặt. Một lát sau, trông thấy! Mừng quá chị vội vàng chạy đến! Anh quay lại một giây ngỡ ngàng rồi vỡ òa ra. Hai bàn tay tìm nhau nắm chặt. Dường như họ cảm nhận được hơi ấm của nhau của hơn bốn chục năm về trước. Ánh mắt hai người nhìn nhau chan chứa thâm tình.
         …Năm 1970 nghe tin anh vào Sư Phạm, đang học năm thứ nhất trường Nữ Hộ Sinh Huế, chị bỏ về và năm sau chị cũng vào sư phạm. Anh rất nghệ sĩ, hát đàn. Chị cũng hát rất hay. Ra trường anh đổi lên Đà Lạt. Năm sau chị cũng lên Đà Lạt. Thế nhưng hai người  không đi chung một lối. Anh lập gia đình đổi về Sài Gòn. Chị cũng lấy chồng, sinh con. Sau những bộn bề lo toan cho gia đình. Những lúc rỗi, chị lại thấy nhớ! Nhất là những đêm mưa, hay lúc chớm thu, một mình nhìn những chiếc lá vàng rơi rụng trong vườn …chị lại quay quắt nhớ về người ấy. Và vì thế khi nghe tin có chuyến về thăm trường xưa. Chị đã vội vàng đáp chuyến xe đêm từ Đà Lạt mù sương, vượt hơn bốn trăm cây số đến với thành phố biển. Và  hôm nay chị có mặt trong sân trường này…
         Tôi đã thấy!
         Một người ngơ ngác trong sân trường . Trên tay cầm những bức hình xưa vừa được sang mới lại. Vui mừng khi gặp lại dăm ba người bạn cùng lớp. Rồi những mái tóc bạc ấy! Đứng quây quần bên nhau say sưa ngắm nhìn chỉ trỏ, nói cười về  hình ảnh của mình và các bạn thời trẻ. Hầu như không ai còn nhớ mình đã bước vào tuổi bảy mươi.
         Đằng kia, một nhóm người đi tìm lại khoảng sân trường cũ. Nơi mà cách đây gần bốn mươi năm họ đã xếp hàng bên nhau trong những buổi sáng thứ hai chào cờ. Họ xúc động, đứng xích lại gần nhau hơn rồi thả hồn trở về lại ngày xưa ấy. Họ chợt nhận ra rằng: Chiều nay, ở đây, bạn bè chỉ còn dăm ba đứa.
         Trên chiếc ghế đá, trong công viên, một người bạn già đang ngồi lặng lẽ thả hồn trở về những ngày tháng cũ. Không cất lên lời sợ làm vỡ đi khoảnh khắc êm ả của lòng mình.
         Tôi đã nghe! Cô giáo tôi trên bảy mươi tuổi. Khi nghe tin kỷ niệm 50 năm ngày thành lập trường và chuyến trở về trường xưa. Từ Hà Nội bay vào Huế để gặp bạn bè. Sau đó cùng đoàn Huế về Quy Nhơn. Chiều xuống chầm chậm, một mình cô còn đứng thơ thẩn bên chiếc cổng Nội trú Nữ cố níu kéo thêm vài giây phút hoài niệm đáng nhớ này!
         Tối hôm đó, sau bữa tiệc mọi người không muốn rời xa nhau nên một lần nữa đứng lại bên nhau, ngồi với nhau  trong quán café hay ngồi xuống bên nhau trên bãi biển…
         Ngồi gần ngồi gần nhau, vai sát vai nhau tựa đầu. Ngồi gần ngồi gần nhau, tay nắm tay cho thật lâu. Ngồi gần ngồi gần nhau, xin nói cho nhau một điều. Ngồi gần ngồi gần nhau cho nhiều…” (Tâm ca số 3 - Phạm Duy)
         Tiếng gió, tiếng sóng biển hòa với tiếng thở dài cùng tiếng hát, tiếng đàn của nhóm bạn vang lên trong đêm. Trên biển vắng, mênh mang một nỗi buồn của cuộc hội ngộ sắp kết thúc.
         Tôi đã nhìn! Tôi đã biết! Nhiều anh chị em bỏ hết mọi công việc thường nhật, vượt quãng đường dài hàng trăm cây số đến đây để chỉ mong tìm lại một khoảng lặng trong tâm hồn mình.
         Tôi đã trông thấy trong chiều hôm ấy, những nụ cười tươi vui của các anh, các chị, các bạn… những ánh mắt tha thiết hay rưng rưng. Cả ngàn người đều nhìn về một phía. Muôn con tim đang thổn thức hòa cùng một nhịp đập. Mọi ánh mắt nhìn nhau đều chân tình, thân thương. Người người như trẻ lại tuổi đôi mươi không còn khoảng cách tuổi tác, địa vị, giàu nghèo, thân quen hay xa lạ. Tất cả đều bỏ lại sau lưng cuộc sống riêng tư để chỉ thấy trước mắt mình là những người bạn đồng môn thân yêu trong gia đình Sư Phạm Quy Nhơn… khoảnh khắc thật hiếm tìm thấy trong cuộc đời.
         Tôi cũng đã nhiều lần đi họp mặt bạn bè: Tiểu học, Trung học hay họp mặt đồng nghiệp dạy cùng trường…nhưng chưa bao giờ tôi thấy có nhiều cung bậc cảm xúc đến như thế : vui, buồn, nhớ, thương, yêu, quý… sung sướng, hối tiếc, nghẹn ngào, cảm động, hạnh phúc… Tất cả dâng trào lên đến tột đỉnh!  Cuộc trùng lai tháng năm tại khuôn viên trường Sư Phạm Quy Nhơn làm cho mọi người ngây ngất để rồi những ngày sau đó cứ lơ lơ lửng lửng, thơ thơ thẩn thẩn, ngẩn ngẩn rồi ngơ ngơ và cuối cùng trở về lại chính mình là sự hoài cảm, tiếc nuối, bâng khuâng...
         Rồi mai đây, trên bước đường xuôi ngược. Những ngày mưa tháng nắng, những sáng thức giấc hoặc lúc đêm về, Thu sang hay đông đến! Có ai còn nhớ lại những khoảnh khắc cảm động đáng yêu trong sân trường xưa không nhỉ?

         Tôi xin nghiêng người trước tình bạn, tình đồng môn chân thành tha thiết! Vẫn biết rằng có khi suốt một đời người không là gì cả nhưng một khoảnh khắc nào đó lại là tất cả. Xin hãy trân trọng khoảnh khắc quý giá đó và hãy ghi nhớ từng khoảnh khắc! Bởi vì, có thể chúng ta không còn có cơ hội tìm lại được nữa? Khoảnh khắc chỉ trọn vẹn khi ta biết cảm nhận, biết lưu giữ nó. Hãy để trái tim biết yêu thương! Hãy thương yêu mọi người! Hãy để lòng mình chìm  lắng xuống!  Hãy sống thật tử tế với nhau dù bây giờ chúng ta đang ở tận chân trời góc bễ nào! Hãy gìn giữ những tình cảm có trong nhau! Biết đâu đó chỉ là một lần cuối cùng rồi mãi mãi thiên thu…

Sài Gòn, 4/6/2012.
         Irene.

Thứ Tư, 30 tháng 5, 2012

Tìm bạn...

Nôn Nao, Háo Hức... nhưng vẫn Tươi Tắn, Rạng Rỡ...

Bức ảnh dưới đây được BBT đánh giá là một trong những ảnh biểu cảm và gây ấn tượng nhất trong chuyến "Về Trường Xưa". Xin chúc mừng tác giả Thanh Cảm, và mong được biết thêm thông tin về nhân vật... Cám ơn Th. Cảm đã gởi hình về. SPQN.

Bạn Đỗ Đăng Phúc (nhị 5, K11) trong ngày hội "Về Trường Xưa"...

HAI ĐẦU NỖI NHỚ.

                                                        Thanh Cảm

      Sài Gòn đã vào mùa mưa. Mưa thường đổ về nhẹ nhàng bên cơn gió xô nghiêng trong những chiều lưa thưa nắng. Mưa ở đây đến rồi đi không hề bận lòng xao xuyến khi để lại bên đường hàng cây ướt mưa lướt thướt vài cánh lá vàng rụng rơi chìm khuất bên thềm, để lại  bên hiên nhà ai đó đôi tình nhân trú mưa đang nép vào nhau hạnh phúc, để làm dịu lại cái oi nồng của vàng trưa Sài Gòn bằng một không gian mát mẻ dễ chịu và lòng người thì lắng xuống, nhẹ tênh!
     Không như mọi ngày, hôm nay mưa về muộn và kéo dài cho đến tận nửa đêm.  Mưa rơi đều đều bên ngoài ban công, từng sợi mưa đêm mỏng manh uốn cong theo chiều gió lùa hơi lạnh nhè nhẹ thổi vào căn phòng nhỏ vàng ánh đèn điện ấm áp, dịu dàng.  Tôi để trống cửa sổ, mặc cho những hạt mưa theo gió lả lơi hắt mạnh vào phòng, mặc cho tấm rèm cửa mỏng manh run rẩy theo từng làn hơi lạnh của nước và gió. Thanh âm khúc mưa đêm dìu dặt ở bên này nổi nhớ nghe man mác buồn…Từng hình ảnh thân ái, từng khuôn mặt yêu thương của bạn bè cũ ngày gặp lại và những tình cảm dấu yêu mới đây lại lần lượt trở về,  quay quắt, nhớ nhung…

     …Kể từ sau cái đêm mãn khóa đầy luyến lưu vào hạ tuần tháng sáu năm bảy tư ấy,  chúng tôi chia tay nhau trong niềm tin và hy vọng của tuổi trẻ khát khao. K11 của chúng tôi lên đường làm Thầy mang trong tim nhiệt huyết của tuổi hai mươi và niềm tự hào về ngôi trường đã dạy mình nhân cách sống. Cứ ngỡ cuộc đời sẽ như một giấc mơ đẹp, cứ ngỡ chúng tôi sẽ sớm quay về thăm lại trường cũ bạn xưa…Có ai ngờ được rằng cuộc đời xuôi ngược với nhiều bôn ba dâu bể đã cản bước chúng tôi trên con đường trở về trường xưa, đã ngăn lối chúng tôi trên hành trình tìm về chốn cũ!
     Ba mươi tám năm trôi qua, không ai trong chúng tôi nghĩ rằng lại có ngày anh chị em mười ba khóa chúng tôi trùng phùng trong vỡ òa cảm xúc, lại có ngày gặp nhau trong nụ cười mà nước mắt rưng rơi, lại có lúc bạn bè tay trong tay dạo bước trong sân trường xưa cũ ngày nào để nghe tiếng gió reo vui trên hàng dương đầu ngõ dẫn lối vào trường, để được hít thật sâu vào lồng ngực mùi hương ngọc lan dịu dàng tỏa thơm trong không gian thoảng đưa hương vào từng lớp học. Nào chị và anh với những mái đầu đã bạc, nào em và tôi với bao vết hằn năm tháng, ấy vậy mà cứ như trẻ thơ, cứ ôm chầm lấy nhau mà khóc mà cười, mà trong lòng ngổn ngang với bao nổi niềm thổn thức không biết phải bày tỏ từ đâu! Ôi thương làm sao hình ảnh một anh cựu giáo sinh k11 tìm bạn cùng khóa bằng cách giơ cao một tấm giấy ghi vội dòng chữ “k11 ở đây” mà đôi mắt thì kiếm tìm trông ngóng nhưng trên môi vẫn rạng rỡ nụ cười!  Ôi quí làm sao hình ảnh các chị các anh, các em nâng niu trên tay và giúp nhau cài lên ngực áo chiếc huy hiệu SP ngày nào bằng một tấm lòng trân trọng! Thật rơi nước mắt khi thấy tất cả rạng rỡ vỡ òa và cùng cất cao tiếng hát “Nối vòng tay lớn”, tiếng hát của những thầy cô giáo già chúng tôi hôm ấy sao mà thiết tha, sao mà ấm nồng đến vậy!     
                                             
     “…Mặt đất bao la anh em ta về gặp nhau, mừng như bão cát quay cuồng trời rộng, bàn tay ta nắm nối trọn một vòng Việt Nam…”
 
     Vâng, anh chị em ta về hôm nay quây quần bên trường Mẹ thân yêu, mừng vui như quay cuồng bão cát sau biết bao tháng năm dài lênh đênh xa cách, nửa thế kỷ trôi qua kể từ k1 đàn anh ra trường cho đến ba mươi sáu năm chia xa từ khi k13 dang dở. Tôi đã cùng các bạn hát trong nước mắt nghẹn lòng, tôi đã cùng các anh các chị các em hát bằng cả trái tim như ngày nào tuổi tôi còn đôi mươi mười tám…Tôi biết, tất cả đã hát bằng sâu lắng cỏi lòng bằng thổn thức của con tim, tiếng hát vang xa và vẫn mạnh mẽ như ngày nào dù cho chúng tôi đã không còn trẻ nữa. Có lẽ đấy là tiếng lòng của chúng tôi, có lẽ đấy là những tình cảm dồn nén của chúng tôi sau một thời gian quá dài giờ mới có dịp vỡ òa cùng thâm tình bè bạn, cùng trường cũ Thầy xưa, tôi thật sự xúc động mà sao lại nghe đau buốt cả lòng… Thương và yêu lắm những tình cảm mà bè bạn đã dành cho nhau, đã nhớ về nhau. Tôi như muốn ôm tất cả vào lòng để cảm nhận sâu sắc hơn cái giây phút quí báu có một không hai trong đời này của chúng tôi, để ghi dấu cái khoảnh khắc thiêng liêng đến không ai là không rơi nước mắt ấy! Đông vui là vậy, nhộn nhịp là vậy mà cả hội trường bỗng im phăng phắc khi anh Thành k10 cất lên câu hát chạm đến tận đáy lòng:
   “Hôm nay tôi trở về thăm trường cũ, nhiếu nét đổi thay tường mái rêu mờ. Bên hiên hàng giờ tìm những bạn xưa, may ra có còn đôi đứa…”
   “Bâng khuâng đợi chờ người sao chẳng đến?Hỏi lá hỏi hoa chỉ thấy im lìm. Cây dương đầu trường còn khắc hàng tên, hoa leo phũ phàng đan kín, tiếng ve ru như gợi buồn thêm…”

   Cái tình SP, cái nghĩa đồng môn của chúng tôi như được chắp thêm đôi cánh để bay cao trong gió thênh thang, như những con sóng nhỏ cùng gặp nhau để dâng trào thành mạch ngầm sóng lớn ùa vỡ vào bờ và rồi thấm sâu vào lòng cát yêu thương. Sau từng ấy thời gian xa trường xưa  lớp cũ để hôm nay hội ngộ chưa kịp mừng vui bỗng chợt xót xa lòng khi nghe tin Thầy Cô, bạn bè có người còn kẻ mất nhưng cũng thật ấm áp lòng khi trong những bạn xưa vẫn còn đấy không ít người đi trọn con đường làm Thầy đã chọn dù cuộc sống có muôn nghìn nổi vất vả gian nan!
    Trong cái nghĩa cái tình bằng hữu, các anh chị sẵn lòng bỏ qua những thiếu sót đã gặp phải trong chuyến về trường cũ lần này, vì “một lần là trăm năm”- như lời thiết tha của những anh chị trong đoàn cựu giáo sinh Huế đã nói - vậy nên tất cả không ai muốn để nổi buồn len lỏi vào hồn, ai cũng mở lòng mình ra cùng sẻ chia những niềm thương nổi nhớ để ngày về được trọn nghĩa vẹn tình, để buổi trùng phùng thêm rạng ngời niềm hạnh phúc yêu thương!
    Tôi không thể nào quên được ánh mắt rạng rỡ và thiết tha của các anh chi k1,  k2… khi cất cao tiếng hát trong buổi tối hôm ấy. Đẹp làm sao và đáng yêu làm sao khi những mái đầu đã bạc cùng hát vang “SPQN hành khúc” hòa cùng tiếng vỗ tay của hàng trăm cựu giáo sinh chúng tôi. Ôi, một hình ảnh đẹp và xúc động lòng người biết là dường nào!
    Tôi không thể nào quên được những tâm tình cạn trút của bạn thân trên bãi cát giữa biển đêm hôm ấy, có thể quên được không những tỉ tê bày tỏ của Thủ Tịnh của Hiền Tuấn của Hữu An…và của nhiều ai nữa sau bấy nhiêu năm không dám nói cùng người…???
     Và cứ thế, từng lời ca tiếng hát, từng lời tâm sự tỉ tê, từng cái ôm chặt ấm áp níu giữ nghĩa tình, từng nụ cười và từng dòng nước mắt lặng lẽ rơi rơi…đã đến lúc chúng tôi lại phải rời tay mà không biết đến khi nào được gặp. Một năm, hai ba năm hay mãi mãi rời xa không ai biết được…Thôi thì gặp nhau đây rồi chia tay, như câu hát cuối cùng mà chúng tôi đã bùi ngùi cất lên trong lần gặp gỡ có một trong đời này…Thôi anh về nhé, chị về nhé…! Thôi em đi đi…! Chúng mình sẽ gặp nhau khi có thể và chúng mình sẽ tìm đến nhau khi duyên gặp vẫn còn!

    “Có một không gian nào đo chiều dài nổi nhớ
     Có khoảng mênh mông nào sâu thẳm hơn tình thương
     Ở đầu này nổi nhớ anh mơ về bên em
     Ngôi sao như xuống thấp cho ta gần nhau thêm…” (*)
                                
     Đêm nay, ở bên này nổi nhớ tôi mơ về bên ấy, tôi quay quắt nhớ về bên ấy! Nhớ giây phút trùng phùng tuy ngắn ngủi mà thiết tha lòng! Nhớ ngôi trường mẹ sau bao năm im lìm chờ đợi bỗng có một ngày trở mình đón chào đàn con đông đúc ngày xưa quay trở  lại…Vui lắm có phải không…?Xúc động lắm có phải không…?Mà thật vậy, có người mẹ nào không vui sao được, không tủi mừng sao được sau quá nhiều tháng năm mỏi mòn đợi chờ lại có ngày được mở rộng vòng tay đón chào đàn con xưa từ khắp mọi miền tay trong tay trở về đông vui sau biết bao năm tháng dài xa quê, xa mẹ!  Ở bên kia nổi nhớ, tôi biết các anh các chị các em cũng đang ray rứt cả lòng…nhớ lắm thương lắm và lòng thì vẫn cứ ngẩn ngơ mỗi khi ký ức chợt quay về???

         Ngoài kia, mưa vẫn rơi đều…từng hạt mưa bay bay trong gió…hun hút, se lạnh, buồn tênh!

        “Đêm nghe tiếng mưa rơi, đếm mấy triệu hạt rồi mà chưa vơi nổi nhớ
         Ở hai đầu nổi nhớ…yêu và thương sâu hơn…
         Ở hai đầu nổi nhớ…nghĩa tình đằm thắm hơn…” (*)

                                                                  Sài Gòn, đêm mưa nhớ về bên ấy…
                                                                               Thanh Cảm k11
     (Viết sau khi nghe bài hát  “Ở hai đầu nổi nhớ” của PHĐ, SPQN gửi tặng)

(*) Bài hát  “Ở hai đầu nổi nhớ” của Phan Huỳnh Điểu)

Chủ Nhật, 27 tháng 5, 2012

Ở Hai Đầu Nỗi Nhớ - Phan Huỳnh Điểu - Bảo Yến,

Xin được gởi tặng các anh chị vẫn còn "lơ lửng"... "ngẩn ngơ" từ sau lần về trường cũ...

  Đêm nghe tiếng mưa rơi, đếm mấy triệu hạt rồi, mà chưa vơi nỗi nhớ… ở hai đầu nỗi nhớ… yêu và thương sâu hơn, ở hai đầu nỗi nhớ… nghĩa tình đằm thắm hơn…

TẢN MẠN NGÀY VỀ - Thơ - Van Sung Pham (?)


                                           (Kỷ niệm 50 năm trường SP QUI NHƠN }

                                               47 năm mới trở về
                                               Trường nay biến dạng
                                                                              Tóc thề xưa đâu ?!
                                                                     
                                              Mảng tường cũ nhuốm màu dâu bể
                                              Mắt cố nhân rướm  lệ trùng phùng
                                              Trải bao sóng gió bão bùng
                                              Bước chân lưu lạc về cùng  bên nhau ...
                                              Vẫn thao thức dù đầu đã bạc
                                              Nỗi đau đời có  khác  chi xưa ? !
                                              Giận mình Dạy Chữ chưa bưa
                                                                          Dạy Người chưa trọn
                                              "Ngày thừa" đến nhanh !
                                                                    
                                              Thôi ,
                                                       "Không  phí tuổi xanh"
                                                                                           là đủ !
                                             Lấy quãng đời Phục Vụ làm  vui ...

                                                                    
                                             Nỗi riêng , không khỏi bùi ngùi  ;
                                             Nhớ Màu Phấn Trắng
                                                                          Tiếc Mùi Vở Thơm ! !     

van sung pham <phammoduc@gmail.com>    

Những dòng thơ của K12


Tìm Lại Trường Xưa
                                 Cẩm Trang K.12
Quy Nhơn chiều nắng gió xôn xao
Bạn cũ gặp nhau rộn rã chào
Thời gian xa cách dài thăm thẳm
Hội ngộ rồi lòng thấy nao nao

Trường đó người xưa lẩn quất đây
Hành lang lặng lẽ xót xa đầy
Thương yêu ngày củ người có giữ
Hay đã vùi quên chuyện gió mây?

Đây nơi ngày ấy ta hò hẹn
Cỏ rối lòng đau tiếc ngậm ngùi
Về đông bạn hữu nhưng người vắng
Nỗi nhớ quay cuồng ta băn khoăn

Người có người không lặng lẽ chờ
Căn phòng năm ấy thoáng như mơ
Lệ buồn òa vỡ tim hiu hắt
Tìm đến lại về ta ngẩn ngơ
                                                Nguyễn Thị Cẩm Trang
                                                Nhị 4: khóa 12


           Dấu Yêu Tìm Lại
                                       Diệu Xuân  K12
Tháng năm nắng hạ tưng bừng
Dấu yêu tìm lại con đường có hoa
Phượng xưa trường cũ hiền hòa
Mịt mờ ký ức ngọc ngà bước chân

Ta nhìn biển sóng trắng ngần
Hải âu tung cánh dười vầng ánh quang
Nhẹ nhàng dẫm bước lang thang
Thả hồn về chốn ngút ngàn ngày xanh

Lệ thương lệ nhớ xây thành
Đường xưa cát trắng vây quanh cõi hồn
Bạn bè trường lớp môi hôn
Xa xôi tìm lại héo hon đợi chờ

Đứng ngoài  cửa lớp ta mơ
Ngày xanh mộng cũ bây giờ nơi đâu?
Mong manh giọt nắng phai màu
Ta buồn hiu hắt đời thay đổi mùa
                                                Diệu Xuân
                                                Nhị 7:khóa 12

Thứ Tư, 23 tháng 5, 2012

Hình ảnh chuyến về Thăm Trường Xưa

Xin nhấn vào những đường dẫn sau đây để xem nhiều hình hơn của chuyến về thăm trường cũ...

- Hình ảnhđược chụp bởi anh Phan Quang Đán K8
https://picasaweb.google.com/phqudan/12051250SPQN?authuser=0&authkey=Gv1sRgCP3T0LaQtJzp-QE&feat=directlink

- Hình ảnhđược chụp bởi anh Trần Hữu An K11
???

LỜI TỰ SỰ HÔM NAY - Thơ - Huỳnh Thị Định


Tuổi mười tám em vào sư phạm
Áo trắng trinh nguyên mơ mộng nhiều
Phù hiệu tên em trên ngực áo
Tên trường nho nhỏ thất đáng yêu

Em bỡ ngỡ với bao điều lạ
Bạn bè đông tụ hội về đây
Hội Giáo sinh, hội mùa hoa nở
Ươm giống lành trái ngọt vườn cây

Quên sao được mỗi mai đi học
Hành lang nội trú đến sân trường
Buổi chào cờ uy nghiêm hùng tráng
Lời thầy hiệu trưởng thật thân thương

Từng lớp một vào khung cửa nhỏ
Giờ Cộng đồng Quản Trị vang xa
Bài thuyết trình ta cùng thảo luận
Kiến thức là bể rộng bao la

Quên sao được bữa cơm rộn rã
Đói bụng rồi hang xếp còn xa
Cầm trên tay lá phiếu gọi là
Mâm cơm nhỏ nhiều ô ghê nhỉ?

Quên sao được buổi chiều sân tập
Thầy Trụ hiền nhưng lắm trò chơi
Cầm tay nhau quay tròn khép kín
Bịt mắt rồi vẫn thấy trời thơ

Quên sao được đêm về nội trú
Giường dưới giường trên cũng rộn ràng
Tiếng nói tiếng cười vui như hội
Điệu múa lời ca tập vang vang

Ngày chủ nhật:
Ngày của sắc màu muôn vẻ đẹp
Ngày tình yêu, ngày của đợi chờ
Từng chuyến xe lam về muôn nẻo
Ghềnh Ráng chiều ôm ấp hồn thơ

Và đêm
Đêm không ngủ đêm dậy mà đi
Đong đầy nhiệt huyết thời niên thiếu
Lặng lẽ bên nhau mấy canh tàn

“Ba sắc áo” năm xưa em khóc
Thân phận người con gái loạn ly
Khi tin Anh chết nơi chiến trận
Tình yêu chớm nở vội ra đi

Đêm Nhơn Hòa cộng đồng 1 – 6
“Đuổi ruồi” nhưng sống dậy tuổi thơ
Tiếng  trống vang vang vui cổ động
Mũ giấy thủ công đẹp tuyệt vời

Đêm Hải Minh ngút ngàn kỷ niệm
“Tiếng dân chài” vang động biển khơi
“Hò dô ta” tay anh kéo lưới
Em thẹn thùng gỡ cá mà chơi

Nhưng rồi
Nội trú buồn khóc cảnh biệt ly
Tiễn nàng áo tím bước vu quy
Lên xe hoa nhỏ làm cô giáo
Bục giảng ngày ngày vẫn nhớ ghi

Bụi trần cuốn hút em theo gió
Bão táp mưa sa nỡ vô tình
Uống kỷ niêm xưa nghe vị ngọt
Đứng vững lên em một bóng hình

Tuổi sáu mươi tìm về nguồn cội
Gặp lại bạn xưa thấy bồi hồi
Xao xuyến tim Ai nên xúc động
Bốn chục năm qua thật quá dài

Xin cho nhau một lần tao ngộ
Để mai này theo nghiệp tử sinh
Thân xác ta trở về cát bụi
Chẳng còn lưu luyến buổi bình minh

Con cám ơn Thầy  và yêu bạn
Cho con bao kỷ niệm mến thương
Làm hành trang trên vạn nẻo đường
Để đến được hôm nay – Đứng tại đây – Nói lời Hội Ngộ


Huỳnh Thị Định – Nhị 1 – Khóa 8

Dấu Chân - Thơ - Lê Minh


                                                                Lê Minh K12
                                    Quy Nhơn hỡi, ta về đây có biết !
                                    Biển buồn không, sao cứ vỗ miên man
                                    Dấu chân cũ nỗi mong chờ da diết
                                    Giữa thênh thang, ta cứ ngỡ quay về
                                    Thôi thì hãy một lần rồi tiễn biệt
                                    Đời mong manh được mất lẽ vô thường

                                                       Quy Nhơn, tháng hạ về nguồn 12/5/2012